Chương 12: Anh ấy biết

587 49 15
                                    

Dù nói ra thì nghe như tiểu thuyết lãng mạn nhảm nhí, tình yêu của Apo dành cho Mile ngày càng sâu đậm hơn. Khi cậu nghĩ rằng mình đã đạt đến giới hạn rồi, anh lại làm hoặc nói điều gì đó làm trái tim cậu căng phồng lên và khiến tình yêu ấy nở rộ.
Apo gần như không thể kìm nén cảm xúc của mình. Những cảm xúc ấy quá mãnh liệt để cậu có thể kiềm chế và rồi chúng tràn ra.
Masu và Mario than phiền rằng cậu quá lộ liễu. Họ cảnh báo cậu phải cẩn thận. Họ nhắc nhở cậu rằng Mile có thể gây ảnh hưởng lớn đến sức khỏe tinh thần của cậu như nào. Cậu gạt đi sự quan tâm của họ. Cậu đâu thể kiểm soát được tình cảm của mình chứ.
Các chàng trai trong đội bóng đá cũng trêu chọc cậu. Lúc nào họ cũng gọi Mile là bạn trai cậu.
"Tôi ước vậy," Apo trả lời họ.
Ngay cả họ cũng nhận ra cậu say mê anh như thế nào. Nếu người ngoài có thể cảm nhận được tình cảm của cậu đối với Mile, thì Apo tin rằng anh cũng nhận ra được.
Anh phải biết. Anh nên nhận ra từ cách Apo ngập ngừng khi phải chia tay anh ở bãi đậu xe mỗi sáng và cách khuôn mặt cậu bừng sáng trong nháy mắt khi nhìn thấy anh vào cuối mỗi ngày học.
Mile giữ lời thề của anh với ông nội Simo. Hoặc ít nhất là anh đã cố gắng. Apo đã tự khóa mình trong phòng tắm khi Mile định sấy tóc cho cậu vào ngày đầu tiên và anh thôi không cố nữa kể từ đó. Cảm ơn nha, cậu có thể tự sấy tóc được.
Mile không than phiền khi Apo giơ một chiếc mic tưởng tượng sang cho anh khi họ đi ô tô. Anh vui vẻ hát theo. Anh đã đến xem một trong những trận đấu của Apo và đúng như lời anh nói, anh mặc chiếc áo đấu có chữ Nattabolt sau lưng. Apo kêu ca với anh về điều này nhưng sự tức giận của cậu không kéo dài được lâu vì Mile hôn cậu giữa cuộc tranh cãi của họ.
Anh không đợi Apo trong thư viện nữa. Anh ngồi trên khán đài với những cuốn sách của mình. Điểm tốt là, Apo thích xem phản ứng của Mile khi cậu thực hiện một đường chuyền hay hoặc ghi một bàn thắng tuyệt đẹp. Nhưng về nhược điểm, Mile quá ồn ào. Anh bật dậy khi Apo bị xô nhẹ, khi cậu ngã xuống đất, khi cậu bị bóng đập vào háng hoặc vào mặt, khi ai đó vô tình húc đầu vào mũi cậu.
"Bóng đá mà, việc đó không thể tránh được," Apo đã nói nhiều lần nhưng Mile không chịu nghe.
Như vừa rồi, cậu ngã xuống đất sau khi va vào Jeff, cầu thủ chạy cánh, khi cả hai cùng nhảy lên đánh đầu vào lưới. Tiếng còi vang lên. Cú va chạm không phải là một pha phạm lỗi nên ngay cả khi không cần nhìn, Apo cũng biết rằng Mile lại đang nhảy xuống đường pitch.
Cậu thở dài khi nhìn thấy anh đang dậm chân đến như Rambo. "Ôi Mile," cậu rên lên, tay bóp trán.
"Kiểm chế bạn trai của mày đi, Apo," Jeff nói.
"Mày nghĩ tao chưa cố làm vậy à?" Cậu trả lời Jeff. Và với Mile, cậu nói to, "Lùi lại đi, Phakphum." Cậu xoay xoay cái vai đau của mình. "Tôi ổn."
Mile đã ngừng tiến lên nhưng mắt thì nheo lại như muốn đấm Jeff.
"Tôi ổn mà, hứa đấy."
Anh nhìn Jeff lần nữa và quay trở lại khán đài.
"Một lần nữa và cậu ta sẽ không được phép đến sân hoặc bất cứ nơi nào gần đội bóng nhé." Huấn luyện viên Chan cảnh báo.
"Em sẽ nói chuyện với anh ấy, thưa huấn luyện viên."
"Tốt," ông thổi còi cho trận đấu tiếp tục
****
"Huấn luyện viên Chan nói đó là lần thứ 6 anh lao xuống và là lần cuối cùng nhé." Apo nói trên đường về nhà. Mile đang khó chịu. Anh luôn như vậy khi Apo bị thương. "Nếu anh lại phá rối buổi tập, thầy ấy sẽ cấm anh đến sân." Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, lông mày cau lại. "Tôi thích có anh tại buổi tập. Đừng để họ đuổi anh ra ngoài."
Mile không nói gì. Apo thở dài và chỉnh lại túi chườm đá trên vai.
Họ im lặng cho đến khi hai bài hát của Jon Bellion trôi qua và Mile nói, "Tôi nghĩ cậu nên dừng lại đi."
"Cái gì cơ?" Giọng của Apo như được khuếch đại bởi cậu bị sốc. "Anh vừa nói cái quái gì với tôi cơ?"
"Tôi muốn cậu bỏ bóng đá."
"KHÔNG."
"Tại sao không chứ mẹ kiếp?"
Apo gần như quên mất rằng họ đang tranh cãi. Mile khi chửi thề sẽ luôn khiến cậu bị xao nhãng. "Bởi vì đây là cuộc sống của tôi mà. Anh không thể bảo tôi phải làm gì được."
"Cậu có chịu được nếu tôi cứ ném mình xuống đất hoặc đập đầu vào tường không?"
"Thật là ngu ngốc. Tại sao anh lại làm vậy chứ?"
"Tại sao cậu làm điều này?" Anh đạp ga. Chiếc xe tăng tốc trên đường cao tốc. "Cậu chơi bóng vì học bổng à? Tôi có thể nói chuyện với bố mẹ tôi. Nhà tôi sẽ lo phần còn lại của học—,"
"Nói xong câu đó và tôi thề là tôi sẽ mở cánh cửa này và nhảy ra ngoài." Tay cậu đặt trên tay nắm cửa.
Đôi mắt của Mile rời khỏi con đường trong một giây. Chúng mở to khi anh nhìn thấy tay Apo. "Bỏ tay nắm ra, Nattawin." Tiếng chốt cửa kêu lên khi anh khóa lại bằng bộ điều khiển.
"Anh nghĩ rằng tôi chơi bóng đá chỉ vì học bổng sao? Tôi muốn được chơi chuyên nghiệp một ngày nào đó. Tôi yêu thích bóng đá!"
"Cậu thích làm tổn thương chính mình. Tuyệt vời."
"Còn nhiều điều hơn thế nữa!"
"Vai của cậu đang bị đau đấy, Nattawin!" Anh rẽ ngoặt vào lối ra.
"Chỉ là sưng thôi. Nó sẽ xẹp xuống sau vài giờ nữa."
"Lưng cậu bị thương vào tuần trước!"
"Đó chỉ là một vết xước!"
"Hai ngày trước, cậu đã mất rất nhiều máu đấy!"
Apo chế giễu. Lố thật sự. "Chỉ là chảy máu mũi thôi đm!"
Cánh cổng sắt của khu nhà mở ra khi Mile đến gần. "Tôi có phải xúc cho cậu ăn nữa không?"
"Anh đòi làm thế mà! Tôi đâu bắt anh bón cho tôi!
"Lúc đấy cậu đã vật lộn để ăn được đấy!"
"Đáng lẽ anh nên để mặc tôi vật lộn nếu anh định than vãn về chuyện đó!"
"Vớ vẩn!"
Apo gần như cười lên trước sự cáu kỉnh của Mile. Cậu biết Mile thật tâm lo cho mình nhưng cách thức quá sai. "Anh đúng là một tên khốn!"
"Vì quan tâm đến sức khỏe của cậu sao?" Xe dừng lại trong hầm để xe.
Apo kéo cửa với lực gần như làm gãy tay cầm. "Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng dành cho khách!" Cậu hậm hực ra khỏi xe và đi lên cầu thang.
Tiếng bước chân theo sát phía sau cậu. "Đêm nay cậu ngủ trên giường của tôi!"
Đó là giọng điệu cửa trên khiến Apo bực mình. "Biến đi, Phakphum!" Cậu bước lên cầu thang vào phòng ngủ của họ. Bất chấp lời nói tức giận của mình, cậu không hề muốn ngủ chia phòng. Cậu cố gắng cởi áo ra nhưng 3 lần rồi mà không được. Cậu kêu 1 tiếng bực bội và thử lại lần nữa.
"Để tôi." Mile ở phía sau cậu. Bàn tay dịu dàng của anh đỡ lấy cánh tay của Apo và cởi chiếc áo sơ mi ra. Apo đợi anh lùi lại sau khi chiếc áo sơ mi bị ném xuống ghế. Nhưng thay vào đó, sức nóng từ anh đến gần hơn và đôi tay vòng quanh người Apo, ôm lưng cậu vào lồng ngực rắn chắc.
"Tôi xin lỗi," Hơi thở của Mile phả vào gáy cậu. Đôi môi mềm chạm nhẹ vào da cậu. Apo nổi da gà và cậu không nén được cơn rùng mình. "Tôi sẽ cư xử tốt hơn," Mile kiên trì. Ngón tay anh lướt trên vết sẹo trên lưng Apo. Đó là vết sẹo để lại từ trận bóng. "Tôi chỉ là không thích thấy cậu bị thương thôi."
"Tôi không phải là đồ của anh để bị điều khiển." Ngay cả khi nói điều này cậu cảm thấy mình như mất kiểm soát.
"Tôi cũng không thích vậy." Anh hôn lên bờ vai bị thương của Apo. "Tôi xin lỗi, tôi sẽ xúc cho cậu ăn. Tôi không ngại làm việc đó, tôi thích được chăm sóc cho cậu." Tay anh vòng qua phía trước của Apo, dọc theo eo và đặt lên cơ bụng.
"Anh không cần phải quan tâm đến mọi thứ." Hơi thở cậu ngắn hơn và nhanh hơn. "Tôi tự lo được cho mình."
"Không phải lúc nào cậu cũng làm vậy được." Bàn tay của Mile xuyên qua cạp quần Apo. "Hãy để tôi chăm sóc cậu."
Apo biết anh định làm gì nhưng cậu vẫn giật mình và rên rỉ khi những ngón tay của Mile chậm vào dương vật của cậu. "Mile—," hơi thở của cậu đứt quãng.
"Po," Mile vuốt lấy chất dịch ở phần đầu chảy ra để lên xuống trơn tru hơn. "Thích không?"
Cơ bụng của Apo run lên. Bàn tay không bị thương của cậu nắm lấy cổ tay Mile quanh dương vật cậu và trọng lượng cơ thể cậu hoàn toàn nhờ anh đỡ lấy. "Có."
Tay anh thả dương vật cậu ra. Nhưng trước khi cậu kịp kêu ca, Mile đã cho bốn ngón tay vào miệng cậu. "Liếm đi," anh ra lệnh và Apo liếm ướt các ngón tay và lướt lưỡi trên lòng bàn tay anh. "Rất tốt." Mile thì thầm vào tai anh và tay anh lại vòng quanh dương vật của Apo. Bàn tay anh lên xuống không ngừng nghỉ.
"Mile...," cậu rên rỉ.
"Po," Mile cắn vào vành tai cậu. Sau đó, bàn tay còn lại của anh nắm chặt cằm Apo và quay đầu cậu sang. Anh phát ra một âm thanh trầm thấp trong cổ họng khi môi họ chạm nhau. Cái lưỡi ấm nóng của anh như thề rằng anh rất biết lỗi. Và Apo tha thứ cho anh, cho những hành động tồi tệ trong quá khứ và bất kỳ tội lỗi nào mà anh có thể phạm phải trong tương lai.
Bàn tay của Mile vẫn tiếp tục không ngừng. Anh siết, xoắn và nắm lấy eo Apo để giữ cậu đứng vững, dương vật đã cương cứng của anh chạm vào đường khe mông của Apo. "Đừng đi," anh thở hổn hển như thể anh là người sắp lên đỉnh. "Ở lại đây, trên giường của tôi."
Cậu luôn luôn muốn như vậy "Được, "Apo sắp ra. Cả cơ thể cậu run rẩy. "Mile, làm ơn." Cậu không biết mình đang cầu xin điều gì.
Mile tuốt một lần cuối cùng. "Bắn cho tôi đi" Đó là tất cả những gì Apo cần để bắn ra đầy tay Mile. Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên bụng cậu, giữ cậu đứng vững. Cậu xoay người trong vòng tay của Mile trên đôi chân run run và lại hôn anh. Cậu hôn anh, nhẹ nhàng. Một nụ hôn sâu, chậm rãi.
"Tôi xin lỗi," Mile nói lần nữa.
Apo không còn nhớ anh đang xin lỗi vì điều gì.
***
Hai ngày sau, có một người đàn ông lạ trên khán đài ở buổi tập. Nhìn một cái là ai cũng biết ông ta đến đây làm gì. Một bộ suit may thủ công trong thời tiết 38 độ, kính râm và vẻ ngoài khó ở. Một người đi chiêu mộ tài năng trẻ. Đôi khi, đội được thông báo trước rằng sẽ có người đến. Và những lần khác như thế này, họ đến không báo trước.
Toàn đội tập trung cao độ và mọi người thi đấu như thể đây là trận chung kết Champions League. Ngay cả JJ cũng thực hiện nhiều hơn hai đường chuyền chính xác ngày hôm nay. Mile hẳn đã nhận thấy sự nghiêm túc của buổi tập hôm nay vì anh không chạy ra sân khi Apo bị đè xuống đất.
Kết thúc buổi tập, Apo có hai bàn thắng và một pha kiến ​​​​tạo. Cậu là người ít ngạc nhiên nhất khi được gọi đến văn phòng của Huấn luyện viên cùng với Bible.
Người chiêu mộ giới thiệu mình là Kongkiat, đến từ đội tuyển bóng đá quốc gia. Hẳn là tuyển bóng đá quốc gia luôn! Không phải ngày nào cũng có người đại diện của đội tuyển bóng đá quốc gia đến sân tập của đội bóng ở trường đại học để tìm kiếm tài năng.
Tâm trí của Apo đang chạy quá nhanh để tiêu hóa tất cả những gì đang được nói nhưng cậu nắm bắt được những phần quan trọng nhất. Họ đã được gọi đến buổi đá thử vào cuối năm. Nếu họ vượt qua các buổi tập thử và kiểm tra y tế, họ sẽ có một suất trong đội tuyển bóng đá quốc gia. Apo kiềm chế sự phấn khích của mình cho đến khi Khun Kongkiat bắt tay họ và rời khỏi phòng.
"Vãi chưởng luôn!" Cậu kêu lên.
Bible ôm anh, đôi mắt đẫm lệ. Họ đã trúng số độc đắc. Apo luôn tin rằng mình sẽ chơi bóng chuyên nghiệp. Cậu có một danh sách các đội địa phương mà cậu định sẽ ghi danh vào cuối năm học nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội chơi cho đội tuyển bóng đá quốc gia.

[MileApo] Điệu Blues lúc nửa đêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ