2.

348 62 19
                                    

/Ào/

Jeon Jungkook đang còn trong cơn mê man đột nhiên bừng tỉnh vì ăn phải một gáo nước lớn từ khoảng không trước mặt. Cậu mù mờ ngẩng đầu lên cao để hít thở một chút không khí, âu cũng nhờ thế mà máu trên mặt đã tạm thời vơi đi ít nhiều.

Nhanh chóng đưa mắt rà sát một lượt cảnh vật xung quanh, thôi tiêu rồi, mọi vật lúc này đều trông y hệt cái khuôn viên ban nãy cậu nhìn thấy. Đây chắc chắn là nhà của tên xui xẻo bị cậu trộm mất mảnh ngọc kia. Nhưng cái vật vô dụng đó giờ đây cũng đã lấy lại được, hà cớ gì bọn chúng còn phải mang cậu về đây.

Không lẽ giết người rồi treo xác lên cành cây trang trí hay sao?

Suy xét được hồi lâu, lúc bấy giờ một đám người  lạ lẫm, tay chân đều phủ kín hình xăm mới tranh nhau tiến gần đến chỗ cậu. Một tốp thì tỏ vẻ hiếu kì, một tốp thì xì xầm bàn tán um trời cả lên. Chỉ còn khoảng vài ba người khác thì đứng nhìn trong im lặng không hề nói gì. Quả thực là bao lâu nay họ mới tận mắt nhìn thấy có người cả gan vào gia trang nhà Gosho trộm đồ.

Dù sao thì tình trạng này chỉ kéo dài được khoảng vài phút trước khi tất cả mọi người nơi đây đều đồng loạt hô to một loại khẩu hiệu như thể chào mừng ai đó.

"Aniki! (ボス)"
("Đại ca!")

Sau tiếng gọi đồng thanh, vài người từ từ tản ra hai bên tạo thành một lối đi chắn trước mặt Jeon Jungkook. Cả người cậu bầm dập với hai cổ tay bị trói chặt sau lưng từ từ dùng sức ngước đầu lên cao, hai mắt nheo nheo muốn nhìn rõ nhân diện trước mặt.

Một nam thanh niên cao lớn trong bộ Kimono ánh vàng dài tay, thắt lưng đeo sợi Obi màu nâu gỗ, khí chất cả người đều toát lên vẻ cao sang, quyền quý. Hắn từ sau cái rèm cửa màu trắng ngà đang chậm rãi từng bước tiến về phía cậu, một mặt không cảm xúc đưa mắt liếc nhìn xuống dưới.

Bỗng chốc liền có một tên thuộc hạ chạy vượt lên quỳ rạp trên bậc thềm, hai chân chạm đất vô cùng cung kính, mặt cúi thấp cùng hai tay đưa khẽ lên cao, dâng miếng ngọc kia đến gần tới hắn.

Đối phương trông thấy như thế thì chỉ trầm mặc mà không nói gì, tiếp đó mới từ tốn cầm lấy miếng ngọc về tay nắm chặt trong lòng. Cậu thấy hắn mân mê cái mảnh ngọc đó, lật qua lật lại như cái bánh trôi hòng muốn kiểm tra. Song, hắn đưa lại mảnh ngọc cho cái tên kia rồi khua tay ý bảo lui xuống. Rồi tiếp đến mới dồn hết sự chú ý của mình lên thân thể cậu.

"Biết tôi không?" Người nọ lên tiếng. Chất giọng của hắn thật sự là loại âm thanh trầm đặc đến khó nghe.

Jeon Jungkook giờ đây liền bắt đầu lưỡng lự, đầu nhanh chóng nhảy số liên hồi. Dù cậu nhận thức được kẻ trước mặt chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm, nhưng cậu thật tâm không biết hắn là ai. Nếu nhỡ như nói có, người ta hỏi thêm gì nữa thì không biết phải trả lời làm sao cho thoả.

"Không biết" Jungkook mở lời, đáp lại hờ hững.

"覚えておいてください、それは木村剛昌です"
("Hãy ghi nhớ, tên tôi là Gosho Kimura")

"Tính làm gì thì giải quyết nhanh gọn đi"

Cậu giờ đây thật sự mất hết kiên nhẫn rồi mới dám moi sạch ruột gan mình ra thốt lên một câu như thế. Thôi thì thà chết bản thân cũng muốn được chết nhanh chóng một chút. Bị họ dày vò mà không giết quách đi cho xong thì cũng chả khác gì địa ngục trần gian là mấy.

Phù Tang ĐenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ