1.

2.4K 79 13
                                    


-----------------
-•-

- Fa, mới đi mần dìa đó hả con?
Bác Tư ngồi trước hiên nhà cất giọng hỏi thăm, ánh mắt hướng về con người lấm lem bùn đất đang vác cuốc trên vai kia.

- Dạ. Chú Tư đang nhậu hả chú?
Cô gái nọ tươi cười nhìn chú Tư.

- Ừa. Bữa nay con rảnh hông? Có gì tối qua lai rai với chú vài ly.

- Dạ thôi. Hổm rài con hơi nhiều việc, bữa nào rảnh con qua nghen.
Cô gái nọ khéo léo từ chối, căn bản con người này cũng không biết uống rượu.

- Ừa, rảnh nhớ qua nha con.
Người con gái này là Engfa Waraha. Một người rất tốt bụng, hiền lành, chất phác nên mọi người xung quanh ai cũng yêu quý.

Cuộc nói chuyện kết thúc, vẫn như thường lệ mà trở về nhà. Cũng không phải là một ngôi nhà quá nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, thật ra chỉ là một mái nhà tranh đơn sơ. Trong nhà cũng không có đồ đạc giá trị, vài ba chiếc áo bà ba cũ đã sờn bạc vá đủ chỗ, hai chiếc chõng tre và một số vật dụng khác.

Bỏ cái cuốc xuống góc sân, ngồi bệt xuống đất uống chút nước cho đã khát, thì từ sau nhà đã nghe một giọng gọi mình.
- Út về rồi hả? Rửa chân tay rồi vào ăn cơm luôn nè.

Đó là Heidi, một giáo viên dạy chữ ở làng này. Heidi và Engfa vốn là cô cháu với nhau. Fa là em út của mẹ Heidi, cả hai cũng trạc tuổi nhau. Ba mẹ mất sớm nên chỉ có hai người dựa dẫm vào nhau mà sống.

Fa từ nhỏ không được thông minh cho lắm, đôi lúc cũng hơi ngốc nghếch nhưng vẫn hiểu sự đời. Còn Heidi thì khác, thông minh hơn người, vì thế Engfa mới đi làm công việc chân tay để nuôi Heidi đi học. Chỉ có vậy mới khiến gia đình khá hơn. Đôi lúc, thương Fa, Heidi cũng muốn đi làm cho cô đỡ vất vả nhưng cô không đồng ý nên thôi. Cũng đành cố gắng học để không phụ lòng Engfa vậy.

- Ừa. Út vô liền.
Engfa nhanh chóng rửa ráy chân tay rồi vào nhà ăn cơm. Vẫn như mọi ngày, chỉ có rau muống luộc với cá khô, ăn riết mà ngán. Nhưng dân đen mà, có cơm ăn là may lắm rồi.

- Út nè...
Heidi ngập ngừng.

- Sao đó đa?

- Hay con nghỉ dạy đi làm phụ Út nha, chứ con thấy cái nghề giáo này không kiếm được nhiêu hết á, mà dân mình thì nghèo, cũng chẳng mấy ai đi học..

-Thôi con. Nghe Út nói nè. Cái nghề giáo này tuy nó kiếm được ít tiền nhưng nó là cái nghề cao quý. Con nghe Út, đừng có bỏ nghen con. Làm dân đen khổ lắm con ạ. Để Út khổ được rồi, Út không muốn con khổ như Út.
Engfa vừa ăn, vừa nói. Fa thương Heidi lắm, không muốn cô phải cực khổ, làm bán mạng cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc, lại còn hại thân mình. Thôi thì cứ làm cái nghề giáo tuy nghèo nhưng còn biết cái chữ cho có với người ta. Ít nhất thì còn được người ta nể, kính trọng gọi một chữ thầy. Chứ làm dân đen, bị đày đoạ, bóc lột, coi thường dữ lắm.

- Nhưng con thấy nhà mình nghèo quá, rồi sau này Út tiền đâu mà lấy vợ?

- Thôi con. Nếu con lấy vợ thì Út dành dụm giúp con, còn Út thì ở vậy thôi. Chứ dân đen mà, nuôi bản thân còn chẳng nổi, rước con gái người ta về lấy gì nuôi đây. Lại khổ con người ta ra. Mà thôi ăn cơm đi con, nguội hết rồi.

(ENGLOT - COVER) NGÀY XƯA CÓ MỘT CHUYỆN TÌNH.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ