Chương 42: END

240 19 3
                                    

"Mợ ơi ! Mợ ơi mợ !" Thằng tí từ ngoài cửa ngõ chạy vào dáng vẻ nó hớt hãi.

"Chuyện chi mà mày hớt ha hớt hãi vậy ?"

"Cậu...cậu út..." Nó thở hổn hển.

"Cái gì ? Cậu bị làm sao ?" Nghe nhắc tới cậu thì mợ quýnh quáng lên.

"Cậu bị chó rượt, chạy nhanh quá nên bất cẩn té vô đám sầu riêng của bà bảy á mợ"

"Hả ? Rồi cậu đâu rồi ?" Nghe tới đây Lệ Sa liền đứng phắt dậy.

"Dạ anh lúa đang dìu về ấy mợ, chắc tới cửa ngõ rồi kìa" nó trỏ qua ngoài.

Lệ Sa theo đó nhìn ra, quả thật thấy cậu với thằng lúa đang đi vào, mà nhìn dáng vẻ cậu nhọc nhằn lắm. Vẻ mặt hiện rõ đau đớn, chẳng chần chừ mợ liền chạy ra đỡ cậu.

"Mèn đéc ơi chi mà ra nông nỗi này vậy ?" Mợ vừa trách vừa thương.

"Anh có biết đâu, tự nhiên nó đuổi anh mà" Chính Quốc uất ức.

Mặt cậu bị trầy một mảng, tay chân cũng vậy, có một số chỗ bị gai sầu riêng đâm nên bị chi trích từng lỗ nhỏ. Tóc tai thì tối bời nhìn bộ dạng trông thảm vô cùng.

"Hong phải đâu mợ, tại cậu hơ hững đạp đuôi chó rồi bị rượt á" thằng tí nói.

"Mày !"

Chính Quốc tức giận trợn mắt nhìn nó làm nó rén ngang mà núp sau lưng mợ, cậu út đúng là dữ tợn quá trời à.

"Thôi được rồi, vào nhà trước đã"

_____________

Tối đó Lệ Sa ân cần ngồi gần xức thuốc cho cậu, Chính Quốc thì đau muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn để mợ thoa.

"Cái đồ hơ hững !"

"Anh đã nói là tai nạn mà"

"Chứ không phải mình hậu đậu hả ?"

"Anh..."

"Thiệt tình"

Chính Quốc vương đôi mắt có lỗi nhìn Lệ Sa, cậu thấy có lỗi lắm, tại cậu làm mợ lo lắng. Nhìn mợ lúc chiều như muốn khóc vậy, cậu thấy sót lắm.

"Lo lắm hả ?"

"Ai mà thèm lo cho mấy người"

"Hehe không lo mà nhìn như muốn khóc vậy ?"

"Còn cười nữa hả ?"

"Uida"

Lệ Sa trong phút tức giận lỡ tay tán Chính Quốc một cái mà quên mất cậu đang bị trọng thương.

"Em...em xin lỗi mình"

"Gì vậy trời, vợ ám sát chồng kìa" Chính Quốc uất ức xoa xoa mặt.

"Không có mà, em xin lỗi"

Xong mọi thứ lại chìm trong im lặng, một người thì chăm chú ân cần, còn người kia thì cứ nhìn chăm chăm người nọ với ánh mắt phức tạp.

"Làm gì nhìn dữ vậy ?"

Đã bôi thuốc xong rồi nhưng Chính Quốc vẫn im thinh thít như tượng mợ mới hỏi.

[Quốc Sa]_Thương Cậu Út Điền Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ