4

120 6 11
                                    

"Nè."

"Gì?"

"Hồi nhỏ ngươi muốn làm nhà văn à?"

Dostoevsky không ngẩng mắt khỏi quyển sách, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của đối phương. "Tại sao ngươi lại hỏi như thế?"

"Vì con người thường hay ước mơ nhưng không luôn luôn đủ cớ để vin vào mà trốn tránh việc thực hiện những ước mơ ấy. Ranpo bảo đó đều là những người thiếu dũng khí. Cũng chẳng sai." Gã thám tử nhún vai, lại hất hất sợi tóc lòa xòa trước mặt, ngón trỏ và ngón giữa vờ như làm thành chiếc kéo nhỏ để cắt phần mái vướng víu, khóe môi lại kéo một đường thật dài như không muốn để lộ cảm xúc gì. "Anh ấy nói, rồi nhiều khi họ quên luôn chúng, chôn sống chúng - chôn hết ấy, tất cả những gì vẫn còn đẹp đẽ dưới dạng những kí ức ấu thơ, vẫn còn đang thở và vẫn còn đang sống, trong những yếu hèn lầm than, và rồi cũng tự chôn cất chính mình, trong một cách không thể ngớ ngẩn và hèn nhát hơn hơn."

Dazai nhắm mắt, đáy họng lại ngân nga một điệu nhạc nhỏ. "Và chỉ đến lúc tự do của cá nhân bất kì đó thực sự bị tước đoạt, và họ không có cách nào khác ngoài trơ mắt chờ cái chết đang đến, thì lúc đó người cũ quay về; và kí ức mới lại như vong linh không thể siêu thoát mà toan tính những cách để nương níu trần thế, trở về cánh đồng hoang ở Yorkshire với khao khát lặp lại bi kịch như trong sách truyện của một thế kỉ cũ, trở về ngôi mộ không tên với khao khát dằn vặt một người đến chết vì đã dám quên đi cảm xúc cũ xưa. (1)" Dazai ngừng lại, bấy giờ mới ngẩng mắt và nhanh gọn bỏ xuống khuôn mặt ban nãy vẫn còn nhuộm đặc cái lãnh cảm khó lường. Tay thám tử bỗng nở nụ cười như đang rất vui vẻ, tựa hồ cố tình để Dostoevsky thấy được mí mắt hắn ta đang cong cong tựa vầng trăng mảnh trên nền trời kịt đen, như đang toan tính điều gì đó xấu xa mà gã lại tạm thời chưa thể đọc thấu.

"Đều là song phương cầu bồi táng."

"Ồ, nghe tri thức ghê." Dostoevsky lại cúi mắt, tiếp tục đọc trang sách thứ một trăm mười lăm của quyển sách đã sớm bạc sờn từng vết chữ, ngôn từ mờ nhòe đến mức đến cả tựa đề sách cũng khó để đọc cho rõ ràng.

Gã hơi nhíu mày và lật mặt trước của quyển sách lại; thế giới vốn có hơn hai ngàn bảy trăm thứ tiếng, và một tác giả đương đại lại luôn có thể mở đại một quyển từ điển bất kì nào để chọn đại một từ sao cho thật lạ mà cũng thật hay. Thông qua đó, họ sẽ dễ dàng định hình được một kiểu ấn tượng tùy ý mang tính sâu sắc tương đôi trong ý thức người đọc, và từ việc đặt từ ngữ ngẫu nhiên ấy vào một tình tiết bất kể trong tác phẩm của bản thân, tác giả lại có thể "mềm mại" cưỡng chế biến mọi ý tứ của bản thân trở nên hòa ái dưới sức mạnh của bút lực và quyền hạn tối cao của người "tạo" quyển sách, mà lại không mất quá nhiều thời gian để cân nhắc đến tính chất đúng sai của từ ngữ đó với tình huống truyện, hay xem thử rằng phong cách ấy có thực sự hợp lí với hoàn cảnh thực tế hay không.

Cái tên là khởi điểm cho tất cả, cái tên là định hướng rõ ràng nhất cho tất thảy mọi thứ có-thể-xảy-ra sau này.

Nên Dostoevsky xoa xoa cằm, trong một số trường hợp nhất định - kiểu kĩ thuật trên vừa có thể làm cho tác phẩm độc đáo về mặt tổng thể mà cũng vừa mập mờ về chi tiết cụ thể thuộc về nội dung, giống như Bên kia phía Tây không có gì lạ hay Truy giữ - Mã số 22; ấn tượng ban đầu rõ ràng mà mơ hồ có thể cản trở độc giả nắm bắt được tình hình, và cũng luôn là một trong những cách tốt nhất để tác giả chiếm thế thượng phong, qua đó khống chế tiềm thức người đọc và định hình được đường lối của chính mình một cách trực tiếp mà lại âm thầm hơn cả gián tiếp. (2) Đây cũng lại là phương pháp mà cá nhân Dostoevsky cảm thấy rất hữu dụng trong việc tìm cách bẻ hướng một cá thể ngẫu nhiên theo đường quẹo số ba mà không cần phân loại hay cân nhắc đến từng kiểu tính chất của đối tượng đó. Gã chống má và nghĩ thêm một lúc khi nhìn qua Dazai vẫn đang tủm tỉm cười, lại nhìn xuống quyển sách trên tay, lướt nhìn tiêu đề đã bạc màu của nó, cuối cùng bất chợt nhớ ra dường như ấy hẳn là công cụ hữu hiệu để giúp Dostoevsky có thể nắm bắt được "người" phía bên kia trang sách. Nên gã hơi khép hờ mắt; thể chất suy yếu về máu, bệnh tình đặc biệt và những cơn động kinh bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi (3), là những viên kim cương nhỏ rồi đi tới cả những đồng xu bạc, A B C E F G H hay Alpha Beta Delta Omega (4); tất cả đều là những cái tên để định dạng ấn tượng cho người đọc mà thôi.

[BSD] Ya'aburneeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ