5

177 6 8
                                    

Fukuchi hơi nghiêng mắt, phàn nàn với Nikolai rất lâu trước khi cả ba lên xe (cùng vẻ mặt ngán ngẩm như kiểu chuyện-hằng-ngày-mà-sao-cứ-mãi-bàn-cãi-thế của tay quản lý Casino), rằng: có nhất thiết phải đưa theo Oksana đến một nơi kinh khủng và không hề phù hợp với môi trường giáo dục trẻ nhỏ như vậy không? Gã hề người Ukraina chỉ cười cười, không trực tiếp đáp lời ông, lại hướng mắt về phía Oksana rồi nhún nhún vai, sau một hồi như thể đã ngẫm nghĩ rất lâu mới có được câu trả lời, trẻ con thì nên đi hít không khí trong lành nhiều hơn một chút, đằng này tôi nghĩ bố cô bé cũng sốt ruột lắm rồi, cần phải cho gia đình đoàn tụ thôi - cùng một tiếng "Hả" rất rõ ràng của Sigma nối tiếp những lời than phiền lúc nãy của anh về việc chỉ cần dịch chuyển giữa hai vùng không gian là được mà, tại sao nhất thiết phải tốc hành trên đường bộ; "Loại trừ trường hợp về cái người đang ở tầng dưới cùng của cái nhà tù kia và chắc hắn đang thảnh thơi nghĩ cách thống trị thế giới - vì đó là suy nghĩ ngớ ngẩn nhất trần đời này, thì rốt cuộc Oksana có bố từ bao giờ?"

Nikolai ồ lên một tiếng, đáp rằng tôi đã sử dụng hẳn ba mươi chín phút để suy nghĩ đấy, tại sao ư? Vì một số lẻ kỳ quặc lúc nào cũng sẽ khiến câu nói trông có vẻ đáng tin hơn chứ sao nữa~

Oksana ôm bình nước cách nhiệt trong lòng, lén lút nhìn Fukuchi, biết được ngài cảnh sát rõ ràng đang lo lắng cho mình. Và có lẽ đó cũng là điều rõ ràng nhất mà Oksana có thể đọc hiểu được trong tình huống trước mặt, khi đầu con bé con ong ong bập bùng chữ "bố" không xác định, chen giữa những tiếng tranh cãi của hai người ngồi trước, và Sigma có vẻ như lại cũng là đang phàn nàn về vụ nếu "bố" của Oksana đúng là người đó, thì anh ta sẽ gọi lên trung tâm chăm sóc trẻ em để báo cáo vụ việc lạm dụng và phá hoại tâm trí thiếu niên trước mắt - dù cho, Nikolai đảo mắt rồi cười ha ha, cảnh sát Nhật không thể bắt giữ người ngoại quốc (mà ở đây là chính anh) với tốc độ nhanh hơn cách anh có thể bay khỏi Yokohama với vận tốc vượt cả âm thanh như thường lệ đâu, vô nghĩa thôi, мій любий друже (1).

Con bé quan sát tình hình, len lén cách ly mình khỏi cuộc tranh cãi trong xe, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn vị cảnh sát đứng ngoài, bắt gặp cặp mày kiếm còn nhăn hơn khi nãy, khuôn mặt đã phảng phát độ tuổi trung niên cũng không giấu đi sự nghi hoặc rõ ràng trong ánh mắt ngài. Fukuchi khoanh tay, ngán ngẩm nhìn mớ hỗn độn trong xe, vô tình bắt gặp Oksana đang chăm chú nhìn mình, nên ông cũng chỉ thở dài mà buông thõng tay, đôi chân đi bốt quân đội rướn lên đôi chút để tay có thể đưa qua được lớp kính chuyên dụng của chiếc xe jeep màu bạc, vò rối đầu con bé, lầm bầm những từ ngữ tiếng Nhật mà Oksana chỉ loáng thoáng thấy quen tai chứ không rõ về mặt chữ, sau cùng lại cố gắng cười một cái. Một nụ cười đặc trưng của Fukuchi ở trong các tình huống cần thiết, con bé âm thầm ghi nhớ, không phải một nửa sự thật mà là một trăm phần trăm sự thật.

Nếu có khác ở đâu, thì sẽ có khác biệt ở việc sự thật này sau cùng đã được xoay góc quay về hướng nhìn cố định, theo như Sigma đã từng nhận xét. Không phải góc nghiêng Hà Lan (2) đâu, lúc đó (Nikolai vừa nói vừa cười ha hả rồi vỗ bôm bốp vào vai Sigma), nếu đó là Kamui, nhất định sẽ là góc quay trên cao, hoặc thậm chí là góc quay trên không.

[BSD] Ya'aburneeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ