Qua mười lăm phút sau pháo hoa tắt, đường ven biển lập tức có vẻ hiu quạnh không ít.
Gió biển trở nên lạnh hơn so với khi nãy, Hiệu Tích bị gió thổi mạnh, bả vai không tự giác mà co rúm lại một chút.
Lúc cậu đang chuẩn bị tìm cái cớ để về nhà, Doãn Kỳ bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi đến nhà tôi đi."
Hiệu Tích vừa nghe, không hề nghĩ ngợi mở miệng cự tuyệt -- đùa cái gì vậy, ai mà biết một Alpha cùng một Omega độc thân ở chung một phòng sẽ phát sinh cái gì.
Cậu hôm nay ở cùng Doãn Kỳ một chút cũng đủ điên rồi, không nghĩ lại tiếp tục cùng người này tiếp xúc thêm nữa.
Nhưng còn chưa nói ra lời cự tuyệt, Doãn Kỳ liền giơ tay kéo lấy ống tay áo cậu, dùng tiếng nói khàn khàn khẩn cầu nói: "Có thể chứ?"
Hiệu Tích nghiêng đầu, vừa lúc đâm vào cặp mắt sáng trong như trời sao của Doãn Kỳ. Cặp mắt kia như chứa cả ngân hà trong đêm hè, giờ phút này còn thấy thân ảnh mình chiếu rõ ràng trong đó.
Có lẽ vị tin tức tố mùi rượu vang của Doãn Kỳ quá nồng nhiệt, cậu bị hắn lây dính rượu vào thân thể, tóm lại vô luận nguyên nhân là gì, Hiệu Tích đều cảm thấy mình giống như cũng say theo.
Cậu rõ ràng biết loại người này không nên trêu chọc, lại ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu.
......
Mình nhất định là điên rồi.
Thời điểm Hiệu Tích đi theo Doãn Kỳ lên lầu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tới một cánh của, Hiệu Tích còn chưa phản ứng lại thì Doãn Kỳ đè cậu lên cửa hôn lên.
Mấy tháng trước Doãn Kỳ đánh dấu tạm thời cho cậu, tin tức tố còn tàn lưu một chút ở bên trong cơ thể cậu, bởi vậy thân thể cậu cơ hồ không có bất luận chướng ngại liền tiếp nhận xâm lược của Doãn Kỳ.
Người này rõ ràng xưa nay một bộ dáng thiếu gia cường thế lại bá đạo, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn ôn nhu, phá lệ chiếu cố cảm nhận của Hiệu Tích.
Lúc Hiệu Tích động tình ngước mắt lên vừa lúc thấy đôi mắt mê ly của Doãn Kỳ trong đó ẩn dấu rất nhiều lời không rõ cảm xúc.
Không biết vì cái gì, trong lòng Hiệu Tích đột nhiên co rút đau đớn một chút.
Việc gặp lại nhau không tính là tốt đẹp, nhưng là cậu không thể không thừa nhận, vô luận là diện mạo, người này hiện tại ở trên giường khắc chế ôn nhu, Doãn Kỳ thật sự hợp chuẩn mẫu người của cậu.
Nếu hắn không phải người thừa kế tập đoàn, vậy bọn họ......
Trong đầu đột nhiên nhớ đến pháo hoa sáng lạn ở trên quốc vương cao ốc, Hiệu Tích lặp tức phục hồi tinh thần lại -- tỉnh tỉnh, mình có ý nghĩ kỳ lạ gì vậy?
Lúc Doãn Kỳ mở hai mắt, thuận tay sờ bên cạnh giường, chỉ sờ được một mảnh lạnh lẻo.
Hắn giật mình, ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương chút sưng to, cho rằng Hiệu Tích đã sớm đi rồi.
Ai ngờ hắn mới vừa đi ra phòng ngủ, lại ngửi thấy trong phòng bếp bay tới từng trận hương thơm.
"Tỉnh?" Hiệu Tích nhìn Doãn Kỳ còn có chút chưa tỉnh, vẻ mặt ngây thơ đứng ở cửa phòng bếp nhìn cậu, vì thế từ tủ chén trên tường lấy ra một cái chén, một bên nấu một bên giải thích nói: "Nhà của cậu có tủ lạnh thật đáng sợ, cái gì cũng không có. Tôi xuống dưới lầu đi đến cửa hàng tiện lợi, tùy tiện xào một chút, cậu ăn tạm đi."
Thấy Doãn Kỳ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Hiệu Tích lại nói: "Buổi sáng ngày sinh nhật theo đạo lý là ăn mỳ trường thọ. Cậu ngày hôm qua nhất định không ăn đi?"
Doãn Kỳ nghe vậy, nhấp miệng lắc lắc đầu.
"Vậy hôm nay ăn bù đi." Hiệu Tích cười cười biểu tình quả nhiên: "Ăn chén mì trường thọ này, chúc Kỳ tổng khỏe mạng trường thọ, tuổi mới bình an."
"......"
Doãn Kỳ nhìn người trước mặt vội vàng nấu mì, đột nhiên hốc mắt nóng lên -- hắn đã thật lâu, chưa từng có loại cảm giác này. Vì thế hắn vội vàng ngẩng đầu lên, đôi tay dùng sức chà xát mặt.
Đợi cho đến khi cảm xúc bình phục, Doãn Kỳ cũng coi như là hoàn toàn thanh tỉnh. Không biết hắn vừa rồi nghĩ tới cái gì, chỉ thấy trên mặt hắn treo lên bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, cong cong khóe miệng, cười nhìn Hiệu Tích nói: "Bảo bối, cậu như vậy thật giống vợ hiền, bằng không cậu cho tôi bao dưỡng cậu đi."
Hiệu Tích đang rót nước trong tay, cho rằng Doãn Kỳ nói giỡn với cậu, vì thế hờn dỗi nói một câu: "Vậy xem Kỳ đại thiếu gia chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tiền?"
"Muốn tôi cho nhiều hay ít?" Doãn Kỳ trước kia chưa từng có kinh nghiệm này, chỉ có thể nhíu mày suy tư một lát, sau đó thử nói: "Một tháng 50 vạn đủ không?"
"Phụt--" Hiệu Tích mới vừa uống một ngụm nước nghe xong phun ra toàn bộ.
Cậu khụ nữa ngày sau, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Doãn Kỳ nói: "Cậu nói cái gì?"
"Hay...... Một trăm vạn?" Doãn Kỳ xem phản ứng của cậu, tưởng mình ra giá quá thấp, vì thế thật cẩn thận ra giá gấp đôi.
"Không đúng không đúng" Hiệu Tích phát hiện mình quả nhiên vẫn là không hiểu mạch não vị đại thiếu gia này, vì thế vội vàng xua tay đánh gãy lời hắn: "Kỳ tổng, ngài có biết hay không? 50 vạn so với một năm tiền lương của tôi còn nhiều hơn?"
"Tôi đây cho cậu tiền lương gấp đôi, mỗi tháng cho cậu thêm một trăm vạn." Doãn Kỳ ngồi xuống ghế, hai chân dài bắt chéo nhau: "Cho tôi bao dưỡng cậu đi."
"......" biểu tình Hiệu Tích trở nên vi diệu.
Cậu không nhẹ không nặng mà buông ly nước trong tay, bắt đắc dĩ nói: "Kỳ tổng, tôi là người đúng đắn, không phải người tùy tiện như vậy."
"Tôi cũng là người đúng đắn." Doãn Kỳ nhướng mày: "Lần đầu tiên bao dưỡng người khác không có gì kinh nghiệm, cậu làm chủ."
Hiệu Tích vừa nghe lời này, quả thật bị chọc cười xoay người muốn đi: "Đi làm đã bị muộn rồi, Kỳ tổng ngài từ từ ăn, tôi đi trước một bước."
Ai ngờ Doãn Kỳ ở sau người cậu túm chặt cậu, tựa hồ nhìn ra cậu kháng cự, ngược lại nói: "Tôi cho cậu nửa ngày suy nghĩ, bồi tôi ăn xong cơm sáng lại đi."
Hiệu Tích nghe vậy, yên lặng mà ở trong lòng mắt trợn trắng, vẫn là ngồi xuống, thầm mắng một vạn câu tư bản chủ nghĩa ác độc.
May mà thời gian kế tiếp, Doãn Kỳ rất tức thời không thảo luận vấn đề "bao dưỡng" gì nữa, làm Hiệu Tích âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Yoonseok/ver] Omega biết đánh người!
FanfictionAlpha: Doãn Kỳ Omega: Hiệu Tích *Lưu ý: ĐÂY LÀ FIC CHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. NẾU CÓ YÊU CẦU SẼ XÓA NGAY Fic gốc: Chưa Thấy Qua Omega Biết Đánh Nhau Sao? Tác giả: Toái Hỏa Lưu Huỳnh