Lúc này hầu hết mọi người sống ở chung cư đều đã đi làm rồi, Hứa Nhất Nặc vừa đi vừa trả lời tin nhắn cho tổng biên tập của các tạp chí khác, không chú ý nhìn đường đụng phải một người.
Lảo đảo lùi về phía sau một bước, Hứa Nhất Nặc che trán, mặt nhất thời bị dọa trắng bệch, vội vàng sờ sờ nhìn nhìn SLR đeo trên cổ.
Mẹ kiếp, máy không sao chứ?
Cô đã dần dần thích ứng với công việc và cuộc sống của nguyên chủ, ý nghĩ đầu tiên chính là mình có thể chết nhưng adc không được chết, mình ngã nhưng máy ảnh không được rơi. Người bị thương không sao, máy móc tuyệt đối không thể hỏng!
Nhanh chóng lật ống kính lại nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có dấu vết va chạm, trái tim đang treo lơ lửng mới buông xuống, sợi dây bị đứt trong đầu một lần nữa nối lại, Hứa Nhất Nặc ngẩng đầu: "Đúng... Không, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. "
Cúi đầu đi bộ đụng phải người khác, cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm và nên xin lỗi. Lời xin lỗi vẫn còn khó khăn, có vẻ không chân thành, đó là điều quan trọng phải nói ba lần.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô, Hứa Nhất Nặc ngửa mặt lên, tầm mắt nghi vấn cẩn thận di chuyển trên người đối phương. Ban ngày nắng chói chang, người này đội mũ lưỡi trai màu đen và kính râm bản to, cả khuôn mặt che kín chỉ lộ ra phần miệng, một thân đồ thể thao màu đen, thoạt nhìn không nhìn thấy người.
Không phải là người tốt, Hứa Nhất Nặc cẩn thận lui về phía sau một bước, ánh mắt đề phòng.
"...... Không sao đâu. "
"Ồ, không có việc gì là tốt rồi."
Hứa Nhất Nặc đi sang bên cạnh chuẩn bị vòng qua, đối phương cũng theo đó cũng động về phía bên cạnh, tuy rằng đường tiểu khu bằng phẳng rộng rãi không đến mức chắn đường, nhưng ý đồ vẫn rất rõ ràng.
Hứa Nất Nặc dừng lại: "Hả? "
Triệu Diệc Tinh mím môi, rất tức giận nhưng vẫn mỉm cười, nhanh chóng tìm kiếm kịch bản trong đầu đã xem mà có thể dùng lúc này, ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi cô, tôi lạc đường, có thể chỉ đường cho tôi không?"
Hiếm khi không có lịch trình, ở nhà tám tiếng ngủ nghỉ đều đặn, kịch bản đã đọc xong một nửa liền có chút nhàm chán, Triệu Diệc Tinh nhớ ra liền đi tới quảng trường lần trước Hứa Nhất Nặc dẫn hắn đến đi dạo một vòng đổi gió.
Vốn chỉ muốn tùy tiện đi dạo một chút, tuyệt đối không phải là muốn ngẫu nhiên gặp ai. Không ngờ thật sự gặp phải, Triệu Diệc Tinh vẫn có một chút cao hứng.
Xa xa thấy Hứa Nhất Nặc cúi đầu vừa nhắn tin vừa đi tới, Triệu Diệc Tinh nhếch khóe môi, đè vành mũ xuống rồi đi lên.
Nào ngờ Hứa Nhất Nặc thật sự không nhìn đường, cứng rắn đụng phải người hắn, cơ bụng tám mũi khổ luyện ra thiếu chút nữa bị chiếc máy ảnh của cô cứng rắn san bằng.
Triệu Diệc Tinh kêu lên một tiếng đau đớn, một giây sau liền thấy Hứa Nhất Nặc kinh hoảng thất thố nâng SLR trong lòng bàn tay nhìn trái nhìn phải.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sau khi xuyên thành nữ phụ, tôi nhặt được idol
Humor🍁Tên truyện: Sau khi xuyên thành nữ phụ, tôi nhặt được idol 🍁Tên Hán Việt: Xuyên thành pháo hôi nữ xứng sau nhặt được idol 🍁Tác giả: Thanh Điềm Hồng Mẫu 🍁Thể loại: Đô thị tình duyên, Xuyên sách, Nữ phụ, Giới giải trí, Ngọt sủng, HE 🍁Tổng chương...