"Bố không quan tâm đến em thì em cũng đừng buồn, có chị ở đây."
"......... Ai? "
"Anh trai mà em thường xuyên xem trên TV là bố của Chiêu Chiêu đúng không?"
".................."
Triệu Diệc Tinh che ngực, đưa điện thoại ra xa, hít một hơi thật sâu, anh sắp chị cô làm tức chết rồi.
Thật là giỏi, Hứa Nhất Nặc.
Đầu dây bên kia lâu không nghe thấy tiếng anh trả lời, có chút lo lắng. Triệu Diệc Tinh chỉ có thể âm thầm niệm A Di Đà Phật, yêu thương fan hâm mộ và bảo vệ fan, vừa cố gắng kiềm chế giọng nói của mình để trả lời cô, cho cô biết anh vẫn còn sống và vẫn ổn.
"Bây giờ em ở nhà một mình phải không?" Hứa Nhất Nặc nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của Chiêu Chiêu lại càng thêm khó chịu. Triệu Diệc Tinh đang ở đoàn làm phim thì ít nhất phải 3 tháng mới về nhà, "Có ai chăm sóc em không? Dạo này chị không bận lắm, nếu Chiêu Chiêu sợ ở một mình quá cô đơn thì có thể đến nhà chị ở."
Triệu Diệc Tinh hít một hơi thật sâu, anh bình tĩnh nói, "Có dì giúp việc chăm sóc cho em rồi, Chiêu Chiêu ngoan lắm, Nhất Nặc đừng lo lắng."
Hứa Nhất Nặc yên tâm hơn: "Vẫn là dì giúp việc lần trước sao? Dì ấy chăm sóc cho em tốt chứ?"
Triệu Diệc Tinh: "Ừm, cái gì dì ấy cũng làm được ạ."
Chỉ cần anh không gây ra scandal gì thì Trần Lạc vẫn rất có năng lực.
Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, Chiêu Chiêu ngoan ngoãn ăn ngủ, khỏe mạnh... Hừm, nếu Chiêu Chiêu nhớ bố, chị sẽ tìm cơ hội đưa em đi gặp bố nhé."
Triệu Diệc Tinh: "............"
Đừng nói gì nữa, cảm thấy nhức đầu quá.
Nghe Hứa Nhất Nặc nhẹ nhàng dỗ dành mình, còn nói chúc ngủ ngon, Triệu Diệc Tinh miễn cưỡng thu lại chân đã gần chạm đến bờ vực của cái chết. Anh đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn để cố gắng bình tĩnh lại, khi ra ngoài vẫn còn cảm giác nghẹt thở, vừa buồn cười vừa tức giận.
Hứa Nhất Nặc nghĩ gì vậy, Triệu Diệc Tinh tự hỏi bản thân, đỉnh lưu như anh quản lý bản thân rất tốt, tại sao lại khiến fan nhỏ có suy nghĩ thất bại như vậy.
Vừa nghĩ đến hình ảnh của mình bị sụp đổ trong lòng Hứa Nhất Nặc, Triệu Diệc Tinh cảm thấy ngột ngạt, trong đầu có vài suy nghĩ kỳ lạ.
Anh giận quá, anh giận quá, anh giận quá...
"Đang làm gì vậy? Anh gõ cửa mà chẳng thấy em ra mở, phải để anh tự quẹt thẻ phòng?" Trần Lạc trở về sau khi ăn tối, la hét hỏi tội, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt.
Triệu Diệc Tinh tỉnh táo lại: "À, em vừa mới tắm, không để ý."
Trần Lạc nói: "Vậy anh cũng đi tắm đây."
"Này, chờ một chút." Triệu Diệc Tinh ngăn anh lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Trần, trông em có giống một tên cặn bã không?"
"À, giống lắm."
"............ Biến đi. "
AAAAA, ngực anh căng cứng, Triệu Diệc Tinh cảm thấy báo cáo kiểm tra tổng quát mà Cố Triều Dương đưa cho anh lần trước chắc chắn sai. Bây giờ anh vừa cảm thấy đau đầu, khó thở, khắp cả người đều cảm thấy khó chịu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sau khi xuyên thành nữ phụ, tôi nhặt được idol
Humor🍁Tên truyện: Sau khi xuyên thành nữ phụ, tôi nhặt được idol 🍁Tên Hán Việt: Xuyên thành pháo hôi nữ xứng sau nhặt được idol 🍁Tác giả: Thanh Điềm Hồng Mẫu 🍁Thể loại: Đô thị tình duyên, Xuyên sách, Nữ phụ, Giới giải trí, Ngọt sủng, HE 🍁Tổng chương...