10

149 21 0
                                    

Beomgyu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi mẹ anh kết thúc cuộc trò chuyện của họ ở đó, và họ quay trở lại phòng khách, Beomgyu cầm bát bỏng ngô. Khi họ bước vào phòng khách, họ thấy rằng Hyeon đã tắt phần lớn đèn và đang nằm trên chiếc ghế dài với một chiếc chăn kẻ sọc màu đỏ đắp trên người. Nhóc thích thú khi ngửi thấy mùi của bố và bà của mình khi nhìn họ.

“Mọi người đã mất quá nhiều thời gian,” Hyeon than vãn. "Tại sao vậy?"

“Xin lỗi, bánh bao mật.” Beomgyu cười xin lỗi, hôn lên trán nhóc. “Lò vi sóng ngừng…hoạt động một chút.”

"Được thôi." Hyun thở dài. Nhưng sau đó, cái bĩu môi tinh nghịch biến mất khi cuối cùng cậu nhóc cũng nhận thấy bát bỏng ngô trên đùi của bố mình và vốc một nắm. “Ồ, bỏng ngô!”

“Cháu chọn phim gì, cháu yêu?” bà hỏi.

“The Grinch!” Hyeon trả lời.

“Bố tưởng bộ phim đó làm con sợ,” Beomgyu nói, hơi bối rối khi bộ phim bắt đầu chiếu.

“Bố thật ngớ ngẩn,” Hyeon cười khúc khích. “Tại sao The Grinch lại làm con sợ chứ?”

“Mẹ nghĩ con đang nhầm lẫn Hyeon với chính mình, Beom,” mẹ anh nói với một nụ cười khúc khích nhỏ, nhai bỏng ngô.

“Pfft, sao cũng được.” Beomgyu không buồn phủ nhận những gì mẹ anh nói, biết rằng mẹ (không may) đúng. “Chúng ta hãy xem phim thôi.”

Mẹ anh và Hyeon cười nhạo anh trước khi họ im lặng. Vì Beomgyu đang ngồi ở giữa nên bỏng ngô được chia sẻ một cách hòa bình giữa ba người họ khi bộ phim tiếp tục.

Họ tập trung vào bộ phim đến nỗi một giờ sau đó họ thậm chí không nghe thấy tiếng mở cửa. Họ thậm chí không nhận ra sự thật rằng họ có thể ngửi thấy mùi gỗ thông quen thuộc, chứ đừng nói đến việc nhận ra rằng mùi hương đang đến gần họ hơn.

Họ không nhận ra người mới trong phòng, cho đến khi người kia gọi, "Ừm, mọi người?"

Cả ba giật mình vì giọng nói mới, không ngờ có người đột nhiên lên tiếng. Hyeon là người đầu tiên thoát ra khỏi đó, và mắt cậu bé sáng lên. Nhóc nhanh chóng nhảy khỏi chỗ ngồi và chạy về phía ông của mình.

"Ông nội!" Hyeon ré lên, phục kích ôm lấy chân của alpha.

“Hyeonie!” ông ré lên và cúi xuống để đón nhóc. Cũng giống như vợ mình, ông hôn khắp mặt Hyeon, khiến cậu bé cười khúc khích. Ông của nhóc mỉm cười trước âm thanh đó, và đặt một nụ hôn ướt át lên má Hyeon, trước khi rời đi.

“Sao ông ít về nhà vậy ông?” nhóc bĩu môi.

“Ôi, ông xin lỗi vì không thể đến sớm hơn, Hyeonie,” ông xin lỗi. "Cháu có thể tha thứ cho ông được không?"

"Tất nhiên là được rồi!" là câu trả lời ngay lập tức của Hyeon khiến ba người lớn hơn bật cười.

"Chào anh yêu." Mẹ của Beomgyu là người tiếp theo chào bố anh, và hai người hôn môi nhau.

“Ew, cooties.” Hyeon nhíu mày khó chịu.

“Cháu không nghĩ rằng đó là ‘cooties’ khi ông hôn khắp mặt cháu à?” Ông nhướn mày nhìn nhóc.

[ Beomhyun ] Him [ Trans ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ