N#M 2 - chương 17

323 5 0
                                    



Chương 17
"Tôi sẽ lái xe của mình để Jeff và anh họ của anh ấy có thể ngồi trên xe của tôi," Ohm nói vào cuối ngày mới. Bởi vì anh và Mac phải đón bạn của họ ở sân bay.
"Chỉ cần lấy một trong những chiếc xe tải của tôi. Họ sẽ ngồi trong ô tô chứ? Họ sẽ thấy tôi là người tiêu chuẩn kép." Nan nói với giọng đều đều.
"Chúng tôi làm theo lời Nan nói," Mac nói và Ohm gật đầu. Vì vậy, họ đã đi nhờ người chuẩn bị và loại bỏ chiếc xe VIP. Van này đã được bán đấu giá. Tình trạng rất tốt vì chưa đi 3 vạn km, đen thui.
// Bạn có chắc là thằng khốn đó ổn không khi Jeff đến đây // Ohm thì thầm với Mac để chắc chắn.
// Không sao, thành thật mà nói, tôi thậm chí không quan tâm đến Jeff. Nếu Jeff không ngại ở lại đây, anh ấy có thể đến ngôi nhà này. Bạn phải cân nhắc những gì bạn quyết định. // Mac nói, Ohm gật đầu chấp nhận. Rồi họ chuẩn bị lên xe.
"Tối hôm qua sao nặng như vậy? Sao đi như người kiệt sức vậy?" Ohm đùa khi thấy dáng đi của Mac có vẻ mâu thuẫn. Mac ngay lập tức quay sang nhìn bạn mình.
"Tốt hơn là nên đi làm từ thiện một lần nữa? Hôm qua tôi đã chạy trên máy chạy bộ. Chân tôi bị đau," Mac nói với bạn mình. Sau đó, anh ấy cười và cười. Đêm qua, sau khi Nan xoa bóp cho Mac, anh ấy đã để anh ấy nghỉ ngơi. Nan đi lo đường băng, đến khoảng 2h sáng mới về.
"Nan có đưa bạn đi tập thể dục không?" Ohm hỏi.
"Ồ, bạn sẽ lấy lại được vóc dáng. Bạn sẽ có thể có được sức mạnh." Ohm nói, trước khi Mac tức giận đấm vào vai anh ta, cũng để che giấu sự xấu hổ của mình vì anh ta biết điều đó có nghĩa là gì.
Nan mỉm cười một chút trước khi ôm Mac và mời anh lên xe mà cấp dưới của cô tên Nu đã lái trước đó đậu lại và chờ đợi. Nan, Mac và Ohm leo lên 3 ghế cạnh nhau và Nu lập tức lái xe thẳng ra sân bay.
Khi đến sân bay, Nu đậu xe và đợi ở bãi đậu xe, trong khi Nan, Mac và Ohm đi tìm một quán cà phê để ngồi đợi bên trong.
"Mấy giờ máy bay hạ cánh?" Nan hỏi khi ngồi xuống căng tin. Mac liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
"Khoảng nửa giờ nữa. Tôi không biết liệu họ sẽ muốn nghỉ ngơi hay ăn trước," Mac nói.
"Nếu chúng đói, chúng tôi sẽ đưa bạn của chúng đi ăn. Nhưng nếu chúng muốn ngủ, chúng tôi có thể đưa chúng về nhà." Nan trả lời.
"Ngươi không phải đi nơi nào sao?" Ôm hỏi. Nan lắc đầu qua lại.
"Không, cùng lắm thì tôi sẽ chỉ kiểm tra chiếc xe đã được đấu giá. Ồ, còn về người thầu gian hàng ô tô. Ông và bà tôi đã giới thiệu tôi", Nan nói vì Ohm từng giới thiệu người thân của cô.
"Ồ, vậy cũng được," Ohm đáp. Mac nhìn Nan và mỉm cười. Nó khiến Nan nhướn mày nhìn người yêu của mình.
"Cái gì?" Nam hỏi ngược lại.
"Tôi không nghĩ là bạn sẽ chọn nhà thầu mà ông bà của bạn giới thiệu," Mac nói với một nụ cười toe toét. Dù Nan đã tha thứ cho nhà ông bà nhưng Nan không muốn làm phiền hay nhờ vả theo cách đó. Có lẽ ông bà đã cho cô ấy một cái gì đó và Nan đã lấy nó.
"Eua cho tôi xem lịch sử công việc của nhà thầu này. Nó trông đẹp nên tôi đã lấy nó," Nan trả lời với giọng điệu bình thường. Nhưng Mac thầm cười một chút. Mac rất vui khi Nan có một số tương tác với họ hàng của mẹ cô.
"Khi nào thì khởi công xây dựng?" Ôm hỏi.
"Tháng này định chỉnh đường trước. Thiết kế lại sẽ xây cái gì, ở đâu?" nan nói
"Chà, hãy cho tôi biết nếu tôi có thể giúp gì cho bạn," Ohm nói và Nan gật đầu. Thế là ba người họ ngồi nói chuyện về những chiếc xe. Câu chuyện này cứ thế tiếp diễn.
"Cậu cười gì thế? Ohm, cậu điên à?" Mac hỏi Ohm khi anh ấy trở về từ phòng tắm. Sau khi chia tay để đi vệ sinh một lúc.
"Tôi đang có tâm trạng tốt, tôi có thể cười không?" Ohm hỏi, Mac bối rối nhìn Ohm nhưng không hỏi thêm câu nào. Lúc bạn bè của Mạc đến nơi, ba người đứng ở cửa ra vào dành cho hành khách. Thông báo về chuyến bay mà những người bạn của Mac đã lên máy bay vang lên và Nan choàng tay qua vai Mac. Mac và Ohm cũng tìm xem liệu họ có thể tìm thấy những người bạn của mình không. Cho đến khi một thời gian trôi qua.
"Nhìn kìa, họ kia kìa," Mac nói khi thấy bạn mình đẩy xe hành lý ra ngoài. Frank, người nhìn thấy Mac đầu tiên, nhanh chóng giơ tay chào.
Nan nhìn sang thì thấy Jeff đang bước vào cùng một cậu bé xinh đẹp với mái tóc vàng. Nhưng dù sao thì điều đó cũng không khiến anh quan tâm. Sau đó, anh ấy để Mac đi ôm và nói lời chào với bạn bè của mình.
"Này Nan, cảm ơn vì đã cho chúng tôi ở lại," Joe nói trước khi bước tới bắt tay. Rồi Nan gật đầu và bắt tay người kia. Những người khác cũng tiến lên để chào đón anh ấy. Kể cả Jeff, nhưng khuôn mặt của bên kia rất trơn tru. Nan không hứng thú chút nào.
"Đây có phải là anh họ của bạn không, Jeff?" Mac nói, nhìn cậu bé tóc vàng và mỉm cười ngọt ngào.
"Vâng, đây là con trai của dì tôi. Khi học kỳ kết thúc, anh ấy đến thăm tôi. Vì vậy, tôi đã mời anh ấy đi cùng tôi. Anh ấy tên là Jerry, đây là bạn của tôi Mac." Cậu bé kia bước đến đứng trước mặt Mac và mỉm cười chìa tay ra.
"Xin chào, tôi là Jerry," người thanh niên nói. Làm bạn Mạc lập tức nhìn mặt Mạc. Mac nhìn Jerry với ánh mắt không lay chuyển.
"Nan," Nan trả lời ngắn gọn trước khi bước đến ôm cổ Mac như thường lệ. Nó khiến cậu bé với tay lơ lửng trong không trung.
"Anh không nghĩ rằng anh đã hơi thô lỗ với em họ của tôi sao?" Jeff hỏi. Nan nhìn vào mặt Jeff và mỉm cười nhẹ.
"Tôi không nói là tôi cư xử tốt. Cậu vẫn chưa quen đúng không?" Nan hỏi.
"Được rồi, ngươi có muốn nghỉ ngơi hay đói bụng? Nói cho bọn ta biết để bọn ta đưa ngươi đi." Ohm yêu cầu thay đổi thời tiết.
"Tôi muốn ngủ trước," Danny đáp. Nan gật đầu đồng ý rồi nhấc điện thoại gọi cấp dưới mang xe ra cửa thoát hiểm.
"Chờ một chút, chúng ta chờ xe phía trước đi." Nan thấp giọng nói. Sau đó hắn ôm cổ Mạc, đem Mạc dẫn đầu. Jerry đi dạo với Jeff.
//Jeff, Nan cho phép bạn ở lại nhà anh ấy. Dù sao cũng tôn trọng chủ nhà // Ohm cảnh báo bạn mình có ý tốt.
//Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì. Nan là người không nghĩ đến tôi và Nong // Jeff đã nói chuyện với Ohm.
// Nan cũng không quan tâm đến bạn. Chỉ cần đừng gây rắc rối. // Ohm lặp lại lần nữa. Jeff gật đầu. trước khi Ohm đến nói chuyện với Frank.
"Tô Nan, Mạc, các ngươi tìm cái gì?" một giọng nói vang lên. Khiến Nan và Mac quay lại nhìn. Họ thấy rằng đó là Hai, anh trai của Nueng.
"Chúng tôi đến để đón một vài người bạn. Còn bạn thì sao?" Hai người quay sang nhìn bạn của Mạc trước khi sắc mặt âm u
"Tôi đến đưa bạn tôi, tôi về đây, gặp lại sau." Hai nói rồi bước đi thật nhanh. Mac trông bối rối nhưng không nghĩ gì về nó.
Mọi người đứng trước cửa thoát hiểm một lúc. Xe của Nan dừng lại và khi hành lý đã được chất lên, họ lên lầu để ngồi ngay lập tức, Nan và Mac ngồi cùng một chỗ. Ohm định lên lầu ngồi luôn bên đó thì Jerry đã đến cởi áo anh ra trước.
"Tôi hay bị say xe, ngồi đây được không?" Jerry hỏi. Ohm ngay lập tức quay lại nhìn khuôn mặt đó.
"Nếu bạn bị say sóng, hãy ngồi lên phía trước cạnh người lái xe." Nan vừa nói vừa chỉ vào chiếc ghế trước bên cạnh cấp dưới của mình. Jerry khẽ nhíu mày.
"Mau quyết định, không thể đậu ở chỗ này quá lâu." nan lên tiếng
"Jerry, ngồi đây." Tiếng Jeff gọi người anh họ của mình. Vì vậy, Jerry không thể không bước vào và ngồi cạnh anh họ của mình. Ohm đến ngồi vào chỗ cũ trước khi đóng cửa lại. Nan quay sang nhìn Mac. thấy Mac đang nhìn mình.
// Chàng trai đó chắc chắn thích bạn // Mac thì thầm với Nan bằng tiếng Thái.
// Vậy thì sao? // Nan trả lời
// Tôi cảm thấy tiếc cho cậu bé đó. Tôi không biết anh ấy sẽ tìm thấy sức mạnh gì // Mac cười nói. Nan ghé sát mặt vào tai người yêu với chiếc mũi nhô cao rúc vào đôi tai mềm mại của Mac. Nó khiến Mac rùng mình.
// Bạn không ghen tị chút nào à? // Nan giả vờ hỏi ngược lại.
// Có, nhưng sau khi xem bạn, bạn thậm chí không chơi. Vì vậy, tốt hơn là tôi thậm chí không nghĩ về nó. Và thậm chí đừng nghĩ đến việc trêu chọc tôi bằng cách khiến tôi ghen tị. Tôi không quay lại để chiến đấu, hiểu không? // Mac nói chặn. Nan cười cười nhẹ. Anh ấy biết khi nào và ở đâu để trêu chọc Mac.
// Bây giờ tôi rất dữ dội // Nan nói trước khi hôn lên đầu Mac như con mồi.
"Bạn đang nói về cái gì vậy? Bạn có thể nói bằng tiếng Anh không? Nhóm có thể chọn. Bạn đang tán tỉnh à?" Jonathan ngồi ở ghế sau. Nan và Mac nói đùa về nó. Khiến Mạc lập tức quay sang chửi bạn mình một cách vô cớ vì biết bạn bè đang trêu chọc mình. Bạn bè anh cười lại.
Phải mất một lúc để đến nhà của Nan. Mọi người dường như đã quen thuộc với nhau. Bởi vì họ đã ở lại trước đó, ngoại trừ Jerry, người đến trước.
"Mạc, dẫn bạn cậu đi xem phòng rồi ngủ như cậu đã nói. Tôi sẽ xem xe trong ga ra. Để bạn cậu nghỉ ngơi trước đi. Họ sẽ dậy ăn cơm sau." Nam nói. Mac gật đầu trước khi Nan đi riêng ra gara.
"Đi nào, tôi sẽ đưa bạn về phòng của bạn", Mac quay sang người bạn của mình. Trước khi đưa Jeff và Jerry xuống phòng ngủ.
"Ta tới làm ngươi khó chịu sao?" Jeff hỏi. Mạc lắc đầu.
"Không, nếu bạn đến với tư cách là một người bạn," Mac trả lời. Jeff cười nhẹ.
"Anh ấy thật tệ với tôi. Tôi vẫn chưa gặp anh ấy," Jerry nói trước mặt Mac. Cố Mạc nhìn thanh niên với ánh mắt không dời.
"Uh, tôi rất tiếc về chuyện của Jerry. Anh đưa họ về phòng đi. Tôi và em họ cần nằm nghỉ một lát," Jeff nói. Mac gật đầu trước khi bước đi, không quan tâm đến chàng trai trẻ nữa. Mac nghĩ chắc hẳn Jeff đã nói với anh họ điều gì đó về việc anh ấy thích Mac.
"Bạn có muốn họ ngủ lại căn hộ của tôi?" Ohm hỏi, Mac lắc đầu.
"Tôi không còn là kẻ hay bắt nạt như trước nữa", Mac cười nói trước khi dẫn 3 người bạn khác lên lầu để ngủ trong phòng khác. Ohm ngủ trong căn hộ của anh trai mình.
"Chúng tôi đã đưa Jeff và Jerry đến đây như thế này. Bạn có ổn không, Mac?"
"Được," Mac đáp.
"Anh ấy trông rất dễ thương trên máy bay, nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ để tâm đến Nan", Jonathan nói. Vì đủ thấy Jerry có hứng thú với Nan, Mac khẽ mỉm cười.
"Đừng lo lắng cho tôi. Tốt hơn hết là bạn nên lo lắng cho đứa trẻ này," Mac cười nói.
"Anh đi nhiều rồi, chắc mệt lắm. Buổi tối anh đánh thức em dậy ăn cơm. Hôm nay nghỉ ngơi đi. Ngày mai anh định đi đâu?", Cố Mạc nói. Bởi vì bạn biết bạn bè của mình có thể bị lệch múi giờ. Bạn của Mac trả lời. Trước khi Mac và Ohm để bạn bè của họ ngủ yên.
"Ngươi đi nơi nào trước? Hay là đi nằm chờ bọn họ tỉnh lại?" Mac hỏi Ohm.
"Tốt hơn là tôi nên ra ngoài và làm một số việc lặt vặt. Sau đó, tôi cũng sẽ mua cho họ chút gì đó để ăn. Vì vậy, bạn không cần phải làm phiền Nan quá nhiều," Ohm nói, Mac gật đầu trước khi bước đến để đưa Ohm ra xe. Sau đó, Mac đi bộ đến nhà để xe.
"Ohm đã đi đâu?" Nan hỏi khi thấy xe của Ohm chạy đi.
"Anh ấy ra ngoài có việc vặt. Chỉ đến vào ban đêm. Anh ấy nói rằng anh ấy cũng sẽ mua cho họ một ít thức ăn." Mac trả lời như người bạn của anh ấy đã nói.
"Đây là xe bán đấu giá sao?" Mac hỏi khi nhìn những chiếc ô tô đậu trên đường chờ bán.
"Ừm, chúng ta hãy kiểm tra các điều kiện và chuẩn bị sẵn sàng trước. Ồ, tôi sẽ ra ngoài và nhìn xung quanh. Bạn có thể đi cùng tôi không?" Nan hỏi, Mạc gật đầu ngay.
"Vậy thì hãy để lũ khốn đó lo cho bạn của chúng trước. Nhưng tôi nghĩ bạn của chúng đã ngủ hết rồi," Nan nói trước khi bước tới rửa tay rồi bước tới bế Mac ra xe và đưa họ đến chỗ làm. một cái lều. bằng ô tô. Nó không mất nhiều thời gian để đến vì nó gần trường đua ngựa Nan. Nan hẹn người chỉnh diện.
"Anh định đợi trong xe hay muốn xuống cùng tôi?" Nan hỏi người yêu khi xe đã đậu.
"Tốt hơn là nên xuống," Mac trả lời, và ra khỏi xe với Nan. Nan đến chào người mà anh ấy đã chỉ định và bước tới để xem khu vực cần điều chỉnh từ đâu đến đâu, Mac theo Nan vào sự hỗn loạn vì đi lại không được êm ái và thoải mái.
"Bạn có nên chờ trong xe trước không? Bạn sắp ngất đi," Nan nói khi nhìn thấy vẻ mặt của Mac.
"Được." Mac nhẹ giọng đáp, bởi vì hắn không quen với cái nóng, đi lại cũng khó khăn. Mac chộp lấy chìa khóa xe, ngồi trở lại chỗ ngồi và bật điều hòa ô tô. Mac đang ngồi cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại, cho đến khi Mac nhìn thấy một cô gái trẻ bước tới lấy nước Nan rồi đi theo đám người đang cau mày nghi hoặc. Phần kia dường như định kỳ cố gắng chạm vào cơ thể của Nan. Mac lập tức bấm gọi cho Nan. Mac thấy Nan liếc nhìn chiếc xe trước khi trả lời cuộc gọi.
("Cái gì?") Nan hỏi, Mac hơi cắn môi.
"Ngươi khi nào thì nói xong?" Mac hỏi.
("Chờ một chút, nó là gì?") Nan hỏi.
"Tôi đói nhưng không sao, tôi có thể đợi được nên chúng ta hãy nói chuyện xong trước." Nghiêm túc, Mac muốn hỏi cô gái đó là ai, nhưng không muốn nói ra.
("10 phút nữa") Nan trả lời. Sau khi Mac chấp nhận, anh ta cúp máy. Sẵn sàng quay sang nói chuyện với phía bên kia. Mac ngồi dậy và quan sát. Cho đến khi Nan quay lại xe với một phụ nữ trẻ theo sau anh ta.
"Thật tiếc là Nan không ở lại. Tôi muốn mời bạn ra ngoài uống cà phê." Một giọng phụ nữ trẻ bước vào trong xe. Mac kéo cửa sổ xuống.
"Tôi đang đói," Mac gọi trước khi Nan trả lời, khiến anh quay lại nhìn và mỉm cười một chút.
"Tôi xin lỗi trước, bạn trai tôi bắt đầu tức giận rồi." Nan cười nói với cô gái. Khiến cô gái trẻ hơi sững người khi nghe anh nói.
"Ơ, bạn trai?" cô ấy hỏi để chắc chắn. Nan gật đầu đồng ý. Cô gái cười khan trước khi quay lại, Nan mở cửa bước lên xe.
"Con gái của thống đốc," Nan nói to.
"Ngươi nói cho ta biết tại sao?" Mac hỏi lại với giọng điệu bình thường. Như thể anh không muốn biết gì cả. Nan cười khẽ trong cổ họng.
"Chà, bạn có vẻ tò mò quá, nếu tôi không nói cho bạn biết, thì bạn sẽ giận tôi," Nan trả lời, Mac cắn môi một chút trước người yêu thực sự biết đủ để biết, bởi vì Mac đã gọi anh ta.
"Tôi đang tức giận, tôi đói. Chúng ta hãy kiếm gì đó để ăn. Sau đó, chúng ta cũng mua cho họ một ít thức ăn. Mặc dù Ohm nói rằng anh ấy sẽ tự mua, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên mua thêm cho họ một ít," Mac đề nghị thay đổi chủ đề Rồi Nan mỉm cười hiểu ý.
"Vậy thì chúng ta dừng lại và mua một ít đồ uống. Tôi nghĩ bạn của bạn sẽ muốn uống tối nay", Nan nói và đi mua đồ ăn thức uống để mang về nhà. Sau đó hắn để thuộc hạ tới giúp đem đồ uống đi chuẩn bị. Còn Nan và Mac nằm xuống ao cá cạnh nhà.
"Nan, tôi biết đôi khi Jeff giống như đang giở trò đồi bại với bạn. Bạn sẽ không làm bất cứ điều gì quyết liệt, phải không?" Mac hỏi để chắc chắn.
"Hãy cho tôi định nghĩa về bạo lực," Nan hỏi với giọng điệu bình thường.
"Đó là lạm dụng thể chất, đại loại như vậy," Mac trả lời. Nan nhếch lên một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng.
"Tùy anh ta. Liên quan gì đến tôi? Tôi không phải con nít không muốn trả đũa kẻ làm phiền mình, tôi vô lễ, tôi ngông cuồng, đến giờ tôi nên biết." Nan đáp lại bằng nhiều tiếng cười hơn.
"Xin hỏi anh chàng này có thực sự định gây sự với tôi và bạn không. Bạn có định bảo vệ anh ta hay không?", Nan hỏi người yêu cách đây ít lâu.
"Nếu quá đáng thì tôi không bảo vệ. Tôi luôn là bạn với anh ấy. Nếu anh ấy ngáng đường, tôi sẽ phải bỏ qua", Mac vừa trả lời vừa suy nghĩ khiến Nan nhếch lên một nụ cười mãn nguyện rằng Mac không quá mù quáng đối với bạn của cô ấy. Nan và Mac nằm nói chuyện một lúc, Nan mời Mac đi tập thể dục. Mặc dù máy Mac vẫn hơi chậm nhưng dù sao thì nó cũng bị kéo lê.
"Tôi sẽ tự chạy trên máy chạy bộ," Mac nhanh chóng đề nghị.
"Ừ, khoảng một tiếng, đi bộ và chạy," Nan đáp, Mac bĩu môi nhưng đồng ý chạy trên máy chạy bộ. Nan đang chạy trên một máy khác bên cạnh máy Mac.
"Hãy kiên nhẫn, điều chỉnh vợ chồng." Giọng chào của Ohm nghe to hơn khi anh tiến về phía hai người.
"Làm thế nào về bạn có được một số tập thể dục?" Nan khăng khăng.
"Các bạn nên đi đi," Ohm trả lời và ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng tập thể dục. Nan cởi áo và đi đến quầy bar. Nơi Ohm ngồi và nói chuyện với Mac, người đang đi bộ trên máy chạy bộ.
"Ồ, bạn đang tập thể dục à?" Giọng nói của cậu bé tóc vàng vang lên. Mac và Ohm quay lại nhìn thì thấy đó là Jerry, em họ của Jeff.
"Anh tỉnh rồi à? Jeff thì sao?" Ôm hỏi ngược lại.
"Anh ấy đi vệ sinh. Vậy thì đi theo tôi", người kia đáp và ngay lập tức tiến về phía người đang nâng tạ. Nan nhìn quanh một chút, nhưng không chú ý.
"Bạn rất đẹp trai. Tôi thích mẫu người đàn ông đó hơn", chàng trai trẻ nói. Khiến Mạc lập tức quay lại nhìn vì giọng nói của một chàng trai trẻ như muốn gửi gắm tâm sự của chính mình.
"Phải không? Tao không thích thằng lùn như mày" Nan trả lời khiến chàng trai vấp ngã. Về phần Mac và Ohm, họ cười khúc khích và cười khúc khích một chút
"Còn bạn thích loại nào?" Ohm hỏi lại Nan để cho chàng trai trẻ biết.
"Tôi thích một con rối hoàn chỉnh như Mac," Nan nói thẳng thừng. Làm mặt Mac nóng lên
"Hãy nói gì đó với đứa trẻ đang nghe bạn nói đi," Mac cáu kỉnh với Jerry.
"Tôi không còn là một đứa trẻ nữa." Jerry lập tức cãi lại.
"Ý tôi là một đứa trẻ sớm phát triển" Mac nói bằng tiếng Thái khiến người thanh niên bối rối
"Anh đang nói gì vậy, tôi không nghe thấy anh?" Jerry lập tức hỏi.
"Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu?" Jerry lập tức hỏi.
"Mac đã nói... Không còn là một đứa trẻ nữa," Ohm trả lời, đó không hoàn toàn là những gì Mac nói. Mac cười nhẹ trong cổ họng. Jerry nhìn Mac không tin Mac có thực sự nói những gì Ohm đã nói hay không. Nhưng anh không hỏi thêm câu nào nữa. Người thanh niên lại quay sang Nan.
"Tôi cũng muốn tập thể dục. Bạn có thể dạy tôi không?" Jerry nài nỉ bằng một giọng ngọt ngào. Nan nhìn Jerry trước khi gật đầu.
"Đi thay đồ đi. Anh có mang theo đôi giày thể thao nào không?" Nan hỏi. Chàng trai lập tức gật đầu trước khi chạy ra khỏi phòng để thay quần áo. Nan nhìn sang Mac và thấy Mac cũng đang nhìn mình. Nan khẽ nhún vai.
"Trẻ em rất thích sức khỏe. Tôi sẽ phải giúp nó rèn luyện một chút", Nan nói.
"Tôi bắt đầu cảm thấy tiếc cho cậu bé," Mac nói, vì anh chắc chắn rằng Nan sẽ không dạy cho Jerry một bài học tử tế. Không lâu sau, Jerry bước vào với Jeff.
"Anh có chắc không, Jerry? Muốn tập thể dục không?" Jeff hỏi anh họ của mình.
"Tất nhiên," Jerry mỉm cười trả lời trước khi đi về phía Nan. Mac đi đến gần chiếc ghế dài nơi Ohm đang ngồi. Jeff nhìn thấy điều này và cũng ngồi xuống nói chuyện với Ohm.
"Tôi đã sẵn sàng," Jerry nói. Nan nhìn cậu bé từ đầu đến chân. Người thanh niên đi giày là giày vải thương hiệu nổi tiếng đang mốt, không thích hợp lắm để vận động. Nhưng Nan không nói gì.
"Vươn người một chút trước đã," Nan nói, và bảo Jerry làm theo động tác. Chàng thanh niên làm theo một cách tự nhiên. Cũng có một cái nhìn trộm Mac với một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng. Mac chậm rãi lắc đầu.
// Rõ ràng đã tìm được một câu chuyện cho anh ta // Mac lẩm bẩm một mình. Một khi chàng trai trẻ kéo dài. Nan để chàng trai trẻ chạy trên máy chạy bộ trong 20 phút để làm nóng cơ thể. Chàng thanh niên làm theo một cách tự nhiên.
"Không phải chúng ta sẽ chạy cùng nhau sao?" chàng thanh niên hỏi.
"Tôi đã chạy rồi," Nan trả lời, bước tới Mac, người đang ngồi trên một chiếc ghế dài, và ngồi xuống bên cạnh cô.
Người thanh niên ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Nan không ở gần mình mà đi riêng để tìm Mac. Sau đó, anh hỏi Ohm về những nơi họ muốn đi du lịch mà không khiến chàng trai trẻ chú ý nhiều. Cho đến khi thanh niên chạy xong. Xong xuôi, anh vội vàng xuống nhà gặp Nan ngay.
"Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha! Nan gật đầu đồng ý. Và trèo lên một cây cột giống như một chiếc găng tay quấn quanh người cô ấy và có một sợi dây bungee buộc vào người cô ấy
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Nan cười khúc khích trước khi trèo lên một cây cột giống như một chiếc găng tay quấn quanh nó và có một sợi dây bungee gắn vào nó.
"Hãy thử một loại bài tập khác. Thưa ngài, hãy ở lại đây." Nan vừa nói vừa đẩy chàng trai vào cột điện. Sau đó, anh ta buộc một sợi dây quanh eo cậu bé, với một chiếc gối trên bụng. Cậu bé đang mỉm cười. Nan đến gần anh như thế này, bởi vì sợi dây chắc hẳn đang trói người thanh niên đang ngửa mặt lên Mac đang ngồi nhìn Nan.
"Tao ném bóng cho mày bắt. Mày phải chạy trước, quẹo trái quẹo phải, nhận bóng chuyền lại cho tao, được không?"
"Được thôi," cậu thanh niên đáp ngay vì có vẻ như lúc nào Nan cũng phải ở bên cậu. Sẽ không ngồi với Mac nữa.
"Thử đi," Nan nói, và ném quả bóng cho Jerry ở bên phải. Người thanh niên lao đến định lấy, nhưng sợi dây quanh eo y như con mồi, kéo y lại. Cho đến khi chàng trai trẻ quay lại và ngồi trên sàn nhà.
"Ow!" người thanh niên kêu lên. Nan đứng ngang hông anh, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Thật tệ," Jerry nói.
"Vâng, nó đang kéo bạn sử dụng vũ lực. Hãy đứng dậy và thử lại," Nan nói với giọng trầm hơn. Mac ngồi xem mà cười khúc khích.
// Tôi đã nói rõ ràng là tôi đang tự tìm rắc rối cho mình // Mac nói một mình.
"Tôi không thể đứng dậy,"
"Không, không sao đâu," Nan nói, chàng trai hơi mím môi. Cuối cùng, anh đã có thể tự mình đứng dậy.
"Hãy thử lại đi," Nan nói, và tiếp tục ném quả bóng cho cậu bé. Người thanh niên chạy lại nhặt và ném lại. Ngoài ra, anh ta phải cố gắng để không bị ngã vì sợi dây cũng kéo anh ta lại. Nan khiến mặt chàng trai đỏ bừng vì kiệt sức. Qua lại chưa được 20, nam thanh niên gục xuống đất.
"Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha..." Nan cười và nhìn chằm chằm.
"Anh ôm em được không? Em thật sự chịu không nổi." Cậu bé lại cầu xin.
"Yếu ớt và lạc lối," đó là tất cả những gì Nan nói trước khi tiến về phía Mac, phớt lờ chàng trai trẻ.
"Các người muốn, bảo trọng đi. Mạc, đi tắm đi." Nan nói với Jeff. Trước khi mời Mac trở lại phòng ngủ để tắm. Mac cười nhẹ rồi lập tức đứng dậy đi theo.
"Này, Nan định bỏ mặc tôi thế này," Jerry hét lên, nhưng Nan không quan tâm. Cho đến khi Jeff phải là người đỡ em họ ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Ohm nói đùa: "Thật tốt khi có một số bảo hiểm nhân thọ hoặc bảo hiểm sức khỏe.
Ghi chú của tác giả:
Jerry làm tôi nhớ đến Jump, haha.



Lưu ý: Sổ bị lệch. Thay vì đàm thoại tiếng Anh. Yeonim quá lười để tìm một câu và phải dịch lại. Giả sử chúng ta sẽ đọc cùng nhau như thế này.

N&M 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ