Tình huống bây giờ khá giống trong mấy tiểu thuyết cưới trước yêu sau, nam hoặc nữ chính sau khi trải qua một đêm ói lên ói xuống ói mật xanh mật vàng ói ra cả quả địa cầu có bốn đại dương thì không còn nhớ được hôm qua mình về phòng bằng cách nào nữa, chỉ khác là Han Jisung thức dậy không quấn chăn ủy khuất chui vào một góc khóc nức nở vì bị chiếm đoạt thể xác lẫn tâm hồn, mắng người bên cạnh là đồ cầm thú không có lương tâm mau chịu trách nhiệm đi. Anh chỉ bị đánh thức bởi cái đầu nặng trình trịch đang gối lên tay làm tay anh tê cứng và mong muốn khi Yang Jeongin tỉnh dậy vui lòng đi mua bảo hiểm cho cánh tay gầy gò ốm yếu của anh ngay và liền.
“Á?” Jeongin đã dậy, việc đầu tiên làm là há mồm trợn mắt nhìn Jisung.
“Á á cái hỏi chấm! Còn không mau nhấc cái đầu ra?”
“Đầu vào với đầu ra cái gì? Sao tôi lại ở đây?” Cậu trừng mắt với anh.
Ha, trúng phải khói xóa tan kí ức của Tôn Ngộ Không hay gì mà quên nhanh thế? Ánh mắt ngỡ ngàng của Jeongin lúc này tự dưng làm Jisung cảm thấy mình giống như đang bị gán cho cái vai lưu manh đểu cáng, không có lương tâm mà đi phá hoại cái kỉ lục hơn 20 năm chỉ biết làm bạn với chăn gối của luật sư Yang .
“Anh bạn ạ, hôm qua cậu nhìn thấy một hiện tượng tự nhiên do con người tạo ra gọi là sự cháy, cậu sợ đến nỗi hóa thành nước sau đó tự tiện chảy vào lòng tôi cậu có nhớ không? Tôi cũng không hiểu tại sao tầm này hai mình lại chen chúc trên một chiếc giường đơn nhưng tôi xin thề là tôi không có khùng đến mức đưa tay ra mời luật sư gối lên đâu ạ!”
Jeongin lập tức đen mặt lại, cái nỗi sợ mà cậu luôn giấu kín trong tim không ngờ có một ngày lại bị người khác khám phá ra theo phương thức ấy. Quá khứ tối tăm cậu không muốn kể lại, nhưng cũng không thể giả vờ rằng hôm qua cậu bị mộng du được, có quỷ mới tin.
“Anh uống thuốc chưa?”
“Bẻ lái hay đấy!” Jisung nghĩ là nghĩ vậy nhưng không cố bóc mẽ Jeongin nữa, lấy điểm yếu của người khác ra trêu đùa thực sự không đáng mặt quân tử chút nào.
“Này có khi nào cậu chôn Paracetamol xuống đất với niềm tin mãnh liệt là nó biết tự mọc cây rồi đơm hoa kết trái không? Chứ hôm qua tôi tìm trong tủ thuốc muốn rớt tròng mắt ra cũng không tìm được viên nào cả”
“Nó ở chỗ con mèo chiêu tài ấy! Để tôi xuống lấy rồi pha cháo cho anh”
Tiếng con mèo lại văng vẳng bên tai Jisung: “Chuyện xui rủi tui đâu có muốn!”
Trước sự nhiệt tình bất ngờ này của cậu, Jisung chỉ có thể gọi là giác ngộ. Mặc dù đã trải qua một đêm nhưng vì chưa uống thuốc nên cơn sốt của anh vẫn chẳng lui đi được bao nhiêu, toàn thân vẫn còn run lẩy bẩy, Jisung dám chắc một nửa cơn sốt này đã được truyền qua người Jeongin, nếu không phải thì anh sẽ làm đơn kiện cáo rằng ông trời không biết thế nào là có phúc tự hưởng có họa cùng chia, cần học lại khái niệm đồng cam cộng khổ. Nhìn bóng lưng lao đi như chạy trốn của Jeongin (thôi được rồi là Jisung tưởng tượng ra như vậy), anh liền cảm thán rằng tên này nhất định là sợ anh thiếu thuốc như ăn bún đậu mà thiếu mắm tôm, như đi tắm mà quên xà phòng thơm, như mặc quần mà quên mặc áo.
Cắn răng cắn lợi ăn xong bát cháo mà có thể nhận xét rằng: “Nấu ngon lắm hy vọng sau này đừng bao giờ nấu nữa”
Của Jeongin, Jisung ngoan ngoan uống combo thuốc cảm cúm mà anh phải tự nhủ bản thân là đang uống trà sữa trân châu hoàng kim full topping 50 đường 50 đá để kìm nén không nôn ra vì đắng.
Jeongin cũng ăn cháo, mặt không lộ ra biểu cảm gì, không biết là vì quá ngon hay là vì dở không nói nên lời nữa. Phút chốc Jisung cảm thấy số phận rực lửa ngang trái phái anh đến đây chính là để sỉ nhục khả năng nấu nướng của cậu ta, cho luật sư Yang biết rằng cháo cá cậu ta nấu còn có thể múc được một đoạn xương ra để làm hóa thạch 1500 năm sau đào lên vẫn còn nguyên vẹn chán.
“Luật sư này, cho thảo dân hỏi khí không phải, cá này luật sư cạo vẩy chưa?” Jisung không nhịn được nữa dè dặt hỏi
“Còn phải cạo vẩy nữa sao?”
Jisung bắt đầu cảm thấy trong bụng nhộn nhạo không thôi. Đừng có dùng cái giọng điệu dự báo thời tiết để kể chuyện khủng bố nã súng giết người như vậy chứ?
“Rồi nấu cháo cá hay cá ủ muối mà mặn thế ạ?”
“Có lẽ anh ốm nên vị giác thay đổi đó, chứ nhà hết muối rồi”
“À..”
“Tôi bỏ hạt nêm nước mắm nước tương, mỗi loại hai muỗng”
Còn sợ chia uyên rẽ thúy hay gì mà phải mỗi thứ hai muỗng mới chịu? Cứ cái đà này không suy thận cũng uống nước nhiều đến vỡ bàng quang. Han Jisung chậc lưỡi lắc đầu: “Không xong rồi, tôi phải dạy luật sư nấu ăn mới được”
“Anh nấu là được rồi, chừng nào anh về thì tôi lại gọi đồ ăn ngoài như trước đây!” Jeongin nói với vẻ thản nhiên.
“Tôi sợ lần khác gặp lại cậu biến thành cái pizza hải sản”
“Không có lần sau đâu!”
“Thì cứ nói thế, gì mà ăn nói khó chịu như nổi mề đay vậy?”
Jisung đang định cằn nhằn thêm một hồi nữa thì cái bụng lâm râm đau lúc nãy của anh đã chuyển sang giai đoạn muốn bắn pháo hoa trước Tết. Jeongin thấy nét mặt anh nhăn nhó vặn vẹo thì cố gắng nhịn cười muốn phát điên.
BẠN ĐANG ĐỌC
✔ Từ Thích Thích Thành Yêu Yêu Rồi Thương Thương || Yang Jeongin x Han Jisung
FanfictionLuật sư Yang Jeongin x Nhân viên văn phòng Han Jisung "Anh sẽ làm bạn với em, bạn đời" 👉Tác phẩm đã chuyển ver 👉Có sự đồng ý từ author gốc 👉Vui lòng không mang đi nơi khác 📌Hãy ghé sang @Jaeyongbunrieu để ủng hộ chủ thớt nhá Và chúc các bạn đọc...