Chương 42

335 21 0
                                    




Có vẻ như năm nay Bắc Thành không thích tuyết lắm vì kể từ sau trận tuyết đầu mùa lần trước thì chỉ có thêm một, hai trận nữa.

Nhưng rồi trận tuyết gần dịp Tết Âm lịch lần này đã khiến mọi người hết sức vui mừng. Tục ngữ có câu, tuyết lành báo trước một năm thịnh vượng.

Phác Thái Anh đến ngõ nhỏ Lâm Nam sau giờ tan làm, con ngõ nhỏ hẹp đã bị tuyết trắng bao phủ, cành khô dưới mái hiên cũng vậy, đất trời một mảnh trắng xoá. Nếu không nhờ có ánh sáng gần tắt của hoàng hôn thì dưới loại thời tiết âm u thế này đã sớm không thấy rõ lối đi.

Tuyết đọng trên bậc thềm trước mỗi cửa tiệm, không ít tiệm đã đóng cửa, chỉ còn vài ba tiệm được thắp sáng bằng ánh đèn sợi đốt hoặc ánh đèn vàng ấm áp.

Tiệm ăn của nhà họ Phác là một trong số những tiệm còn mở, Phác Thái Anh cứ nghĩ là cha mẹ đợi cô nên mới không đóng cửa nhưng đến nơi mới phát hiện bên trong thế nhưng còn đến ba, bốn bàn khách.

Đối tượng khách hàng của tiệm vốn là nhân viên văn phòng và sinh viên, trên cơ bản chỉ đến vào buổi trưa, cô không ngờ đã muộn như vậy mà vẫn còn khách.

Phác Thái Anh giũ tuyết bám trên quần áo xuống rồi mới đẩy cửa bước vào, chuông nhỏ treo trên cửa phát ra tiếng kêu keng keng. Chu Nãi Hinh nhanh chóng bước ra từ trong phòng bếp, thấy người đến là con gái nhà mình thì tươi cười, quay đầu nói với Phác An Tường đang xào rau bên trong.
"Con gái đến rồi."
"Thái Anh, cha sẽ nấu cho con một món mới mà con chưa từng thử qua." Giọng nói hồn hậu của Phác An Tường từ trong bếp truyền ra.

Phác Thái Anh cười ngồi xuống ghế uống trà táo đỏ mà Chu Nãi Hinh rót cho, vừa ngọt vừa ấm, tay chân đỡ lạnh hơn hẳn.

"Lạp Lệ Sa đâu con?"

Mỗi lần đều là Lạp Lệ Sa đến cùng cô, hôm nay không nhìn thấy hắn nên Chu Nãi Hinh không khỏi tò mò.

"Anh ấy có cuộc họp, lát nữa sẽ đến đón con sau."

Cô nhìn quanh trong tiệm một vòng rồi thấp giọng hỏi:
"Mẹ, nhà chúng ta kinh doanh tốt như vậy ạ? Đã đến giờ này rồi mà vẫn có khách."

Chu Nãi Hinh nhìn thấy con gái nhà mình liền vui vẻ, ý cười khó có thể che giấu được, trong mắt tràn đầy yêu thương.
"Con đó, con chính là mèo nhỏ chiêu tài của nhà chúng ta. Từ sau lần con đề xuất ra ý kiến với cha con, việc kinh doanh trong nhà liền trở nên tốt hơn."

Phác Thái Anh lại uống một ngụm trà, khó có thể tin mà hỏi lại.
"Ý kiến lung tung mà con đưa ra sao có thể có tác dụng lớn như vậy được? Mẹ đang nói đùa với con ạ?"

"Cha con chính là bị một câu nói của con làm cho thức tỉnh. Con nói mở cửa tiệm buôn bán không thể chỉ chiều theo khẩu vị của một người, điều này khiến ông ấy đột nhiên ngộ ra. Ông ấy bắt đầu cân nhắc xem mọi người thích ăn khẩu vị thế nào, lại còn làm không ít nghiên cứu nhỏ. Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm còn thường dẫn mẹ đi ăn ở những quán khác để nghiên cứu hương vị, nguyên liệu các loại, rất dụng tâm."

Phác Thái Anh nghe vậy không khỏi sửng sốt, cô không ngờ cha đã ở tuổi này mà còn tận tụy, dám nghĩ dám làm như vậy. Cô cũng đột nhiên cảm thấy tính cách của mình có lẽ là giống cha, trong lòng không khỏi dâng một cảm giác tự hào.

Nữ phụ hào hôn muốn từ mônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ