"Chồng của bà đâu?"
Hắn hỏi nhưng đã biết sẵn câu trả lời.
"Hôm trước gặp nhau bà đã điếc bây giờ còn bị câm nữa à?"
Người đàn ông mang cả súng ra để nói chuyện, cả đoàn người im phăng phắc nhìn nhau, không ai nói với nhau câu nào lại khiến cho không khí càng trở nên ngột ngạt.
"Thưa.. ngài.. làm ơn cho chúng tôi một con đường sống.. lấy nhà rồi chúng tôi phải làm sao...". Giọng nói khẩn cầu yếu ớt của một người phụ nữ trung niên. Bên cạnh là hai cậu con trai đang không ngừng run rẩy, sợ hãi nép sát vào người mẹ.
Tình cảm gia đình thật sâu đậm, hắn cũng phải bị làm cho cảm động.
"Vậy tôi tiễn cả ba cùng đi, sau đó chôn ở đây. Nhà không bị mất, các người cũng có thể ở đây giữ"
Người phụ nữ cùng hai người con kia không giám ngước mặt lên đối diện, họ run rẩy sợ hãi khẩu súng hắn đang cầm trên tay. Nhưng biết làm sao được? Ai lại muốn cả gia đình mình bị đe dọa mạng sống chứ. Bà tha thiết chấp đôi bàn tay để trước mặt, thút thít không muốn thành lời.
"Có thể cho chúng tôi thời gian không...tôi sẽ liên hệ với ông ấy..xin ngài"
"Không!"
*ĐOÀNG*
Tiếng súng nổ vang xuống nền nhà làm cả ba rú lên sợ hãi, một đứa nhóc khóc ré lên vì giật mình. Nó gây gắt bấu lấy tay người đàn bà, nấc nghẹn gọi í ới
"Mẹ ơi.. huhuhu"
Bà đẩy tay nó ra, ôm thằng bé ở phía tay phải vào lòng dỗ dành, nhưng lại nhìn nó chằm chằm bằng đôi mắt hình viên đạn. Lớn tiếng quát
"Mày có câm mẹ cái mồm mày đi không?"
Nó nheo mắt, cụp đầu xuống im lặng, tủi thân cắn răng không để nước mắt uất ức trào ra.
Yoon Jeonghan trông thấy đứa trẻ con đang cố nén nước mắt thì không khỏi bật cười. Nếu không có ai ở đây, chắc chắn hắn không ngại mà vuốt ve, dỗ dành đứa bé mít ướt đó. Yoon Jeonghan rất thích trẻ con, tuy rằng chưa lập gia đình nhưng hắn muốn nhận nuôi một em bé. Mặc dù đã tìm khắp nơi, ánh mắt vẫn chưa dừng lại ở một bé nào. Không phải vì gia cảnh, gương mặt, mà là vì trái tim hắn không rung động, tâm tình cũng không hề xoay chuyển hay lung lay. Nên đành thôi vậy.
Như đọc được suy nghĩ của Yoon tổng, người đàn bà hết nhìn đến đứa con út mình vừa quát, vừa nhìn lên nói.
"Tôi cho ngài thằng bé này, ngài làm gì nó cũng được, làm ơn.. tha cho hai người bọn tôi"
Hắn ta cau mày có chút khó hiểu.Đều là con mà bà ta đứt ruột sanh ra, thà cớ gì phải mang ra trao đổi? Hắn cũng không đề cập đến vấn đề này cơ mà.
"Được thôi! Tạm tha cho bà, nhưng cậu trai này lọt được vào tay tôi, không biết được số phận sẽ đi về đâu. Bà không được đến gặp nó, không được trở mặt đòi người. Bằng không.."
Yoon Jeonghan nhìn cậu con lớn từ trên xuống, cười nhạt
"Tôi tống cả ba vào nhà thổ"
BẠN ĐANG ĐỌC
[YoonHong] Daddy em yêu anh
Hayran KurguBé con! Miệng của em chỉ có thể dùng để rên rỉ