Jeonghan bị thỏ con ôm chặt cứng nguyên một đêm, giống như chỉ cần buông ra là sợ hắn chạy mất. Không còn cách nào khác, hắn đành nằm yên chịu trận dù tay gối đầu cho cậu đã mỏi nhừ. Vuốt nhẹ trên gương mặt khả ái, hắn đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng. Đang ngủ thì bị hắn động,Jisoo nheo mắt ưm ưm mấy tiếng rồi rúc sâu vào người Jeonghan tìm chỗ thoải mái nhất, ngủ tiếp"Dậy đi bé con"
Gọi không được liền đè cậu ra hôn tới tấp,Jisoo tưởng hắn muốn làm tiếp thì bất ngờ mở toang mắt
"Jeonghanie em mệt lắm"
"Đâu? Bé con đau ở đâu à?"
Vén chăn ra kiểm tra người Jisoo xem cậu có bị thương ở đâu không, lật cả cơ thể cậu ra kiểm tra từng chỗ một
Jisoo ngượng chín mặt, che lấy người, mặt chôn sâu vào chăn né tránh
"Những gì nên thấy cũng đã thấy rồi, em trốn để làm gì?"
"Jeonghanie xấu tính"
Jisoo kéo chăn quấn vào cơ thể, từ từ bước xuống giường, rón rén chạy ra khỏi cửa nhưng dừng lại suy nghĩ gì đó. Đúng rồi, cậu đem chăn đi chắc hắn sẽ bị lạnh aa. Quay đầu lại nhìn thì được phen hỏng mắt, hắn ta đang trần trụi, phơi bày cả thằng Han nhỏ đang chào cờ trước mắt cậu
"Jeonghan ...sao anh không mặc đồ?"
Hì hục đem chăn bông cuộn người hắn lại, cậu lại quên mất chính bản thân cũng không mặc gì, còn không để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của hắn. Môi mím chặt, cậu đập vào vai người không biết ý tứ kia
Jisoo ái ngại quay mặt đi, hắn dễ dàng nhìn thấy viền tai đỏ sắp bị luộc chín của cậu, miệng đã muốn cười lên kkk nhưng phải làm bộ mặt bình tĩnh nhất có thể.
"Tại có một con thỏ nhỏ trần trụi ôm chặt tôi suốt một đêm, còn dụi đầu vào cơ thể tôi không ngừng rên rỉ từng tiếng nhỏ xíu, bên dưới không ngừng khiêu khích tôi. Em xem tôi và con thỏ ấy ai mới là người hư hỏng?"
Tia ánh mắt nhìn xuống cơ thể nuột nà thoát ẩn thoát hiện mấy dấu hôn đỏ trên người cậu,Yoon Jeonghan khẽ đưa lưỡi liếm môi của mình, tay còn đưa ra định bắt lấy cậu.Jisoo biết hắn có ý đồ xấu liền vung một chân không thương tiếc đạp hắn một cái rõ mạnh làm người kia một đường lăn xuống nền gạch trơn bóng. Thấy hắn ngã rồi, cậu hoảng hồn chạy sang phòng của hắn trốn, cả người cậu không mảnh vải che thân nếu để hắn bắt được chắc chắn sẽ bị ăn đến không còn xương. Tự dưng rùng mình một cái, cậu trốn ở đâu đây? Nhìn vào bồn tắm rộng rãi kia, không chút chần chừ lẻn vào trong ẩn nấp.Jeonghan giận tím người, thề phải bắt được Hong Jisoo tét liên tiếp mười cái vào mông cậu mới có thể hả dạ.
Khoác vào người chiếc áo choàng tắm, hắn quá mệt mỏi với việc nghĩ đến cậu sẽ chui rúc ở đâu đó rồi mè nheo đòi mình bắt ra. Ánh mắt nguy hiểm dừng lại nơi bồn tắm, dường như đã cảm nhận được gì đó. Biết gì không? Cửa phòng hắn không đóng, chắc chắn Hong Jisoo đang ở đây.
Một tên sói bỉ ổi, lưu manh như hắn thì thỏ béo nghĩ trong hang ổ chứa những thứ an toàn để trốn vào à?
Trong toilet có tiếng xả nước, sau đó là mùi sữa tắm quen thuộc bay ra. Được rồi không cần vào trong đâu, từ bên ngoài hắn có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong, thỏ con của hắn ngây thơ không nghĩ đến việc nhà tắm của hắn có kính như không có, bên trong sẽ không thấy được bên ngoài, ngược lại bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong. Tên thợ lắp kính hôm ấy đã lắp sai hướng dẫn hay là sai loại kính gì đấy. Nhưng vì sợ quá nên chạy mất, đến nay hắn không tìm được tung tích người ấy nên cứ mặc vậy luôn, ngay bây giờ hắn muốn gặp lại anh ta để nói lời cảm ơn chân thành nhất.
Hong Jisoo đang ngâm mình trong bồn tắm, xung quanh toàn là bọt xà phòng từ chai sữa tắm mà hắn yêu thích, tất cả đều bị cậu không chút xót thương đổ ra nghịch gần hết.
