Chương 1. Ước Nguyện.

772 88 5
                                    

Đã tròn bốn mươi năm kể từ ngày tân tướng quân tại vị. Hôm nay cũng là ngày giỗ thứ ba mươi chín của cựu tướng quân Cảnh Nguyên.

Năm xưa, di chúc mà Cảnh Nguyên để lại, hắn không cho phép người ở lại làm giỗ lớn, mà chỉ yêu cầu mỗi năm đến Ngự Không đến đặt một bó hoa, Ngạn Khanh phải sống thật tốt, còn La Phù trong tay Phù Huyền phải thật phát triển.

Thế nhưng, bao nhiêu cống hiến và lo liệu của vị minh quân năm xưa ấy không thể xóa nhoà. La Phù đời đời nhớ ơn, tuy Phù Huyền hay các cơ quan không chủ trì, nhưng vào mỗi đợt giỗ về, dân chúng vẫn hẹn nhau thả hoa đăng như một cách gửi thương nhớ đến vị minh quân ấy.

Bảy năm trước đây không lần nào là không có.

Năm nay cũng như vậy, hoa đăng trải dài trên  tầng mây đến cây Kiến Tạo, những ngọn hải đăng bay chậm từ từ dâng lên bầu trời nhân tạo của Trường Lạc Thiên, tất cả tạo nên một khung cảnh vàng rực đầy cổ kính, lãng mạn.

Ngạn Khanh ngồi tại Nhã Mộc Đình, thu hết những hình ảnh này vào mắt. Trong mắt cậu loá lên bóng vàng mờ nhạt, trước sự tuyệt sắc pha lẫn những lung linh sắc màu mà khuôn mặt Ngạn Khanh không chút gợn sóng. Cậu vẫn ngồi bất động nhìn xuống dải hoa đăng trước cây Kiến Tạo, như một pho tượng chết.

Ngự Không bước đến mà Ngạn Khanh vẫn mãi không có động tĩnh. Cô cũng không để ý, cầm một bông hoa đăng nhỏ xinh, bên lề một cánh còn kẹp một vài chữ viết nhắn gửi đến vị tướng quân xưa. Ngự Không rướn người qua khỏi lan can của Nhã Mộc Đình, hoa đăng theo tay cô trượt xuống tầng mây dày, dần dần trôi đi.

Đúng lúc Ngự Không quay người lại thì Ngạn Khanh vốn bất động lại bất ngờ lên tiếng nói:

"Ngự đại nhân, cô tin rằng ngài ấy sẽ đọc được những lời mà người ta viết trong hoa đăng à?"

Ngự Không khẽ mỉm cười, cô chầm chậm đi đến bên cạnh Ngạn Khanh, hướng ánh mắt mình xa xăm nhìn Cây Kiến Tạo, cô đáp:

"Kể cả có đọc được hay không thì đây cũng vẫn là món quà La Phù thành tâm dành cho ngài ấy, dành cho vị minh quân của nơi này."

Ngạn Khanh im lang cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau của mình, Ngự Không chú ý đến động tĩnh nhỏ này của cậu, cô nói tiếp:

"Ngạn Khanh, có thể linh hồn tướng quân vẫn lang thang nơi nào đó trong La Phù này, biết đâu ngài ấy vẫn thấy được những ngọn sáng chiêu hồn hàng năm? Lúc còn sống, cậu là nỗi bận tâm lớn nhất của ngài ấy, biết đâu ngài ấy vẫn chưa luân hồi chỉ vì chờ một thuyền hoa từ cậu? Chỉ vì đợi cậu thoát khỏi nỗi đau?"

Ngự Không nói rồi đặt bàn tay lên vai phải của Ngạn Khanh, cô khẽ vuốt ve cậu như thể đang an ủi đứa trẻ nhỏ, rồi tiếp lời: "Ngạn Khanh à, những năm này không một lần cậu thả hoa đăng, sao năm nay không phá lệ một chút?"

Ngạn Khanh ngẩng đầu nhìn Ngự Không, cậu mỉm cười nhẹ, là một nụ cười nhưng trong mắt lại man mác buồn, như chất chứa một nỗi đau không tên đang trực trào tuôn ra. Cậu đáp:

"Ta không biết nói gì với ngài ấy cả."

Ngự Không chuyển tay xoa đầu cậu: "Nói gì cũng được, ngài ấy chắc chắn sẽ nghe hết."

YUANQING | Những Ban Mai Tan Sương Giá. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ