"anh đau khổ cái gì?"
minseok rời đi, nỗi vướng bận của lee minhyung cũng theo đó tiêu tan đi rất nhiều. hắn sợ em sẽ bị thương, sợ em phải trông thấy những cảnh sẽ ám ảnh tâm lí em cả đời, thật may là chẳng có gì diễn ra cả. nhưng đó là với mỗi em thôi, còn lee minhyung, hắn mất hết tất cả rồi, chẳng còn lại gì.
"em khiến mọi thứ ra nông nổi này còn hỏi anh sao? em đã từng thật sự đặt mình ở vị trí của anh chưa. vì sự nghiệp cái gì chứ, những gì em làm hôm nay đã phá hỏng tất cả rồi." lee minhyung vẫn đứng yên ở cửa mà trả lời, hắn ghê tởm căn phòng khách, ghê tởm cái nơi mà hắn đã nói ra những lời làm tổn thương em.
"ai là người đã phản bội em, nói đi! anh dám nói anh không rung động trước ryu minseok hay không?"
lee minhyung không nói gì, hắn lựa chọn im lặng.
"anh không biết em đã khó chịu thế nào đâu minhyung à. em bên anh từ những ngày mới đầu sự nghiệp, đến khi anh có chỗ đứng rồi thì muốn đá em đi sao? không có chuyện đó đâu."
"em rốt cuộc có thể tỉnh táo suy nghĩ một chút được không? em nhìn ra được mà, anh và cậu ấy vốn dĩ chẳng có chút cơ hội nào. lí do chúng ta chia tay nhiều lần như thế, cốt lõi có phải là do minseok hay không, em rõ mà."
"anh bảo em phiền phức chứ gì? em như thế này là do ai chứ? là ai khiến em chẳng thể nào yên tâm nổi hả? là ai lúc nào cũng chỉ quan tâm đến ryu minseok?" người bạn gái gào lên tức giận.
"ryu minseok lúc nào cũng ryu minseok, chuyện của chúng ta đến lúc nào mới có thể giải quyết mà không dính líu tới người ngoài được đây?" lee minhyung không giữ được bình tĩnh mà nói lớn.
"anh quát em? anh thật sự nổi giận với em?" người bạn gái ngạc nhiên mở to mắt, sau đấy lập tức thay đổi trạng thái, trở nên im lặng bất thường.
"anh xin lỗi, anh cần điều chỉnh cảm xúc một chút. chúng ta nói chuyện sau nhé, khi mà cả hai bình tĩnh."
"anh muốn bỏ đi theo nó sao? đừng hòng!"
lee minhyung khoác áo chưa kịp quay lưng bỏ đi đã phải hốt hoảng chạy lại phòng khách. người bạn gái trong lúc mất bình tĩnh đã không chần chừ rạch một đoạn dài trên cổ tay. máu chảy dọc trên làn da trắng sứ, đỏ thẫm, chói mắt. nhìn lee minhyung run sợ, hoảng loạn chạy đến bên mình, cô không tự chủ mà cười thoả mãn.
"em đã nói thế nào? anh sẽ không bao giờ có thể bỏ rơi em đâu."
lee minhyung vội vã sơ cứu băng ép cầm máu, thuần thục vừa giữ cho bạn gái không mất đi ý thức vừa gọi cấp cứu. đây không phải là lần đầu, hắn cũng đã dần quen rồi.
bọn họ vẫn luôn tái hợp
theo một cách cực đoan nhất.bác sĩ đến rất nhanh, kèm theo náo loạn không ít. người bạn gái được đưa đi, lee minhyung cũng nối gót theo sau. chỉ là hắn không ngờ rằng em và người ấy vẫn chưa rời đi, họ đụng mặt ở hành lang chung cư. lee minhyng không nán lại, vội trùm mũ, bịt khẩu trang chạy theo xe cứu thương.
"minhyung? bạn gái cậu ấy xảy ra chuyện gì à?"
"không biết nữa, nhưng không muốn em đi theo. bọn họ toàn nói những thứ không đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
onria guria | thừa thải
Fanficem là kẻ thừa thãi trong chuyện tình của họ, tôi là kẻ thừa thải trong cuộc đời của em. không sai chính tả đâu, nó vốn dĩ là "thừa thải".