"lee minhyung, con gái tôi rốt cuộc sao lại vào đây nữa vậy?!"
một cặp trung niên hớt hải đi đến, người phụ nữ mất bình tĩnh mà nói lớn. lee minhyung giật mình thoát khỏi những suy nghĩ bủa vây trong đầu, hắn tìm kiếm chủ nhân giọng nói, nhận ra đó là bố mẹ người yêu. lee minhyung lễ phép cúi chào họ, gương mặt không giấu nổi tự trách.
"cháu xin lỗi, là cháu không chăm sóc tốt cho em ấy."
"lần trước cậu đã nói thế nào chứ? cậu đã bảo sẽ không để sự việc như thế lặp lại. chúng tôi đã tin cậu nhưng bây giờ là sao đây hả?" người phụ nữ lại nói tiếp.
lee minhyung cúi đầu im lặng, chịu đựng sự chỉ trích từ người phụ nữ. hắn biết đây là những gì bản thân hắn đáng phải nhận. người đàn ông thì điềm tĩnh hơn, ông trầm mặc quan sát biểu hiện của lee minhyung rồi cố gắng làm trấn an vợ mình.
"ông nói xem làm sao tôi có thể bình tĩnh nổi khi con gái đi vào cửa tử hai ba lần như thế được chứ?"
người đàn ông bất lực nhìn vợ mình tức giận, ông biết, tất cả đều xuất phát từ tấm lòng yêu thương con quá mức, ông không trách bà. lại nhìn sang lee minhyung, thấy hắn vẫn một mực cúi đầu, liên tục lặp lại những câu xin lỗi, ông suy nghĩ gì đó rồi cất tiếng.
"cậu hãy chia tay với con gái tôi đi."
lời nói ấy thành công thu hút sự chú ý của cả hai người còn lại. người phụ nữ dường như không thể tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy, bà lập tức hỏi chồng mình.
"ông đang nghĩ gì vậy? ông rõ ràng biết con bé yêu cậu ta đến thế nào, muốn bên cạnh cậu ta đến thế nào mà. giờ con bé ra nông nỗi này, là lúc cần cậu ta nhất, ông lại bảo cậu ta đi?"
"con bé ra nông nỗi này là do ai, bà biết mà. những biểu hiện của nó, chẳng lẽ bà không nhìn ra được sao. thằng bé ở bên con mình đến tận ngày hôm nay, đã là rất tình nghĩa rồi. mình thương con mình, thì gia đình người ta cũng thương con người ta mà bà."
"nhưng nếu không có minhyung, con gái chúng ta sẽ không chịu nổi mất, tôi thương con tôi ông ơi."
người phụ nữ bật khóc, bản năng của người làm mẹ là thế, luôn muốn con cái của mình lúc nào cũng hạnh phúc, vui vẻ. nghĩ tới cảnh đứa con gái yêu đau khổ vì mất đi tình yêu đời nó, bà thật sự đau lòng không thôi. người đàn ông vỗ về an ủi vợ mình, không phải là ông không thương con mà là ông vì thương nên không muốn con gái mình sai lại thêm sai.
cả hai đều biết con gái mình đã luôn bộc lộ những biểu hiện tâm lí bất thường, chỉ là vì lee minhyung rất giỏi khống chế điều đó và vì lòng thương con của cha mẹ nên cả hai vẫn luôn cố phớt lờ. nhưng để sự việc thành ra như thế này, ông nghĩ nên thật sự đặt dấu chấm hết cho mọi thứ, trả lại sự tự do cho minhyung. nhìn hắn vẫn đang ngơ ngác với chuỗi sự việc trên, người đàn ông ôn tồn giải thích.
"tầm khoảng một tuần trước, chú nhỏ của cậu, lee sanghyeok đã đến gặp ta. cậu ấy đã nói với ta hết tất thảy những gì cậu đã chịu đựng trong suốt năm tháng qua. bọn ta đã quá ích kỉ, chỉ quan tâm đến con gái mà làm ngơ cậu. cậu là người tốt, ta thật lòng cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm cho con gái ta. thế này đã là quá nhiều rồi, cậu hãy cứ sống vì bản thân cậu. sau vụ việc này, bọn ta sẽ đưa con bé đi điều trị tâm lí."
BẠN ĐANG ĐỌC
onria guria | thừa thải
Fanfictionem là kẻ thừa thãi trong chuyện tình của họ, tôi là kẻ thừa thải trong cuộc đời của em. không sai chính tả đâu, nó vốn dĩ là "thừa thải".