chap 15: kết thúc

303 23 11
                                    

Qua một đêm trằng trọc dài, Laville cũng đã đồng ý cuộc hẹn của hắn, cậu lặng thinh không kể với rouie, âm thầm không cho Liliana biết rồi mò theo địa chỉ lên tòa nhà bỏ hoang mà hắn nói.

" cộp cộp cộp "

Tiếng bước chân đi lên cầu thang vang lên, cậu bước lên trên những bước nặng nề, lòng cứ bồn chồn bất an, nhưng cậu vẫn không quay đầu, cậu cần kết thúc chuyện này ngay tại đây.
Bước lên đến tầng 7, cậu nhìn bóng lưng của hắn cùng với chiếc áo bác sĩ bay phấp phới đã đứng chờ sẵn, dưới ánh chiều tà, màu tóc tím chói sáng của hắn lung linh chuyển động theo hướng gió. Hắn bỗng lên tiếng

" đến rồi à ? "- bright mỉm cười quay lại nhìn cậu
"... Anh gọi tôi ra đây làm gì? "- laville giữ khoảng cách
" anh chỉ muốn thú tội với em và trả phần còn lại cho em "- bright cười ôn hòa
" anh sẽ chẳng bao giờ chịu làm vậy mà không có chủ đích đâu, NÓI! Anh muốn gì ở tôi ! ?" - laville bỗng dưng giận dữ trước những lời nói thoảng qua của bright
" chỉ là anh cảm thấy bức rức trước hành động trong quá khứ, anh xin lỗi em "

Hắn nói rồi lã chã vài giọt nước mắt, nụ cười trên môi vẫn còn hiện hữu sự dịu dàng dành riêng cho cậu.
" lý do nào khiến anh trốn khỏi tù? Nếu anh biết ăn năng thì tại sao không ở trong đó để kỉ luật bản thân, đừng có mà làm như bản thân vô tội, thật kinh tởm "- laville đứng bần thần trước mặt hắn, cậu đã tưởng tượng rằng hắn sẽ điên cuồng làm một thứ gì đó, tại sao lại hối lỗi như thế này, thật khó hiểu

" nếu lúc đó, anh yêu em theo một cách khác, liệu em bây giờ có ở bên anh? " - bright cuối gằm mặt, môi mím lại cứ như sắp khóc
" đây là con đường do anh chọn, tôi hận anh, bright "
Hắn bước đến gần cậu, quỳ xuống rồi hôn lên một tay laville
" em có thể tha thứ cho anh.. Để anh làm lại cuộc đời chứ? Anh hứa sẽ bù đắp cho em "
" không.. Anh sẽ lại làm tổn thương tôi thôi, huống chi anh còn là kẻ giết cha mẹ tôi... "

Cậu đẩy hắn ra, đầu hơi choáng váng mà mềm lòng. Thấy thế tát thẳng vào mặt bản thân cho tỉnh táo, không để bị lừa được
" đừng vòng vo nữa, đưa các phần còn lại của mẹ tôi đây "
" ... "
" cưng nghĩ rằng, thực sự anh sẽ đưa sao? "
" anh nói thế là có ý gì? "

Lúc này, sự choáng váng càng rõ rệt, cậu bị mất thăn bằng mà khụy xuống, bright ôm cậu vào lòng, môi nở một nụ cười thỏa mãn, hắn kéo cậu vào trong bóng râm, lánh đi cái nắng đang chiếu vào gương mặt soái ca của mình. Nói thật thì từ lúc chờ đợi cậu tới bây giờ đứng ngoài nắng làm hắn nóng với chói gần chết rồi

Hắn vuốt mái tóc cậu, rồi cầm một mảnh tóc lên hít
" sao nhỉ... Tội của anh nhiều lắm, biết bao nhiêu cái hình phạt là đủ cho anh nhỉ? "
" tck- biết thế cơ á? Anh đã làm gì tôi rồi, bỏ ra "
" chỉ là một ít thuốc làm tê liệt thôi, tôi muốn ôm em, tôi muốn ôm tình yêu của mình "
" tên khốn.. Anh còn định làm gì tôi nữa? "
" nhảy lầu không? Hai ta.. Nắm tay.. Rồi nhảy nhé? " bright ôm chặt cậu, để cậu ngồi trong lòng, mặt thì cứ cắm thẳng vào vai
" không, tôi không có điên như anh, tên bác sĩ khốn kiếp , thả tôi ra "- laville sợ hãi nhưng không vùng vẫy được

" cạch "

Nòng súng chĩa vào đầu cậu
Hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự ôn nhu, hắn sẽ giải thoát cho cả hai, đây là một điều tốt nên chẳng cần phải lo sợ gì cả
Laville có thể cảm nhận thứ lạnh toát sau lưng mình, nó chĩa thẳng vào đầu mình, chỉ cần một phát bắn thôi, cũng đủ để cậu nhắm mắt xuôi tay.

( bright × laville ) Tìm lại hạnh phúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ