chap 13: căn phòng dưới tầng hầm

204 15 2
                                    

Bright bị theo dõi, hắn đã lơ là trong việc giữ thông tin. Tuy là sống ẩn dật nhưng hắn vẫn bị dính líu tới camera, ở các con đường và ngỏ hẻm nhỏ, rouie đã lên kế hoạch theo dõi hắn, đích thân cô đi vì cô cũng đã hợp tác với cảnh sát
Rouie theo hắn về tới nhà, rồi rút máy gọi cậu
Laville: aloo, chị rouie gọi em có chuyện gì thế
Rouie: hét to lên xem thử, chị cần chắc chắn rằng em ở trong đó
Laville ngơ ngác, cậu giả vờ ngã rồi hét lên, thành công gây sự chú ý của hắn. Rouie thì không nghe gì cả, chỉ thấy phản ứng chạy vào nhà ngay lập tức của hắn thì ngầm hiểu, việc không nghe tiếng cậu là điều hiển nhiên, cậu ở dưới tầng hầm mà

Rouie rút lui, về lại trụ sở rồi thông báo địa chỉ, âm thầm lên kế hoạch bắt hắn.
Trong vòng 1 tuần ở với hắn cậu bị hành cho ra bã, mấy ngày đầu còn tốt bụng thế nào, mấy ngày sau đè ra đụ ná thở, khỏi phản kháng luôn. Liliana nằm phòng kế bên ấm ức, phòng đã không cách âm còn đạo tàn bụ, khác nào tra tấn lỗ tai cô đâu.
Liliana gửi voice cho rouie, cả một tràn dài bạch bạch với a ư làm cô nhức hết cả đầu. Dì rouie cũng thông cảm, bảo Liliana ráng đợi rồi sẽ mau tới giải cứu cô thôi

Rồi ngày đó cũng tới, rouie cùng cảnh sát tập kích bất ngở căn nhà hắn
" rầm "
" TẤT CẢ ĐỨNG YÊN !"

Rouie mạnh dạng đạp cửa phòng dưới tầng hầm, không quá khó khăn cho việc khống chế hắn xuống sàn nhà rồi chỉa súng vào đầu
Rouie: Mẹ mày thằng chó, tao nhịn hơi bị lâu rồi đấy // trừng mắt //
Bright: cô có vẻ tức giận nhỉ, tôi nhớ mình chưa làm gì cô mà // mỉm cười nghiên đầu //
Rouie: còn mày thì đụng tới gia đình tao, thứ súc sinh, muốn ngậm cơm tù hay ngậm đạn của tao!!? // quát//
Laville: chị ơi bình tĩnh💦
Volkath : đừng manh động cô rouie
.
.

Bright đã bị đem đi xét xử, với nhân chứng là laville và Liliana, vật chứng là cả một núi giấy tờ bệnh của cậu. Hắn đã phải ngậm cơm tù 10 năm. Luật sư của hắn cãi không lại cậu luôn mà, cậu không tìm luật sư, luật sư chính là cậu.

Laville bước ra khỏi phiên tòa, không chấp nhận mọi việc hòa giải nên chỉ nhìn hắn bước lên chiếc xe chở tới ngục tù lãnh án.
Laville: * nếu như mình có chứng cứ.. Thì hắn sẽ lãnh án tử hình hay chung thân nhỉ? *
Liliana: mẹ thực sự không luyến tiếc à?
Laville: không, bình thường quá rồi, chừng hắn ra tù thì con cũng đã lớn, không có gì phải lo lắng cả
Laville: mẹ đã từng bào chữa và lên án đối thủ đến mức họ nhận mức án chục năm mà, 10 năm đối với hắn quá ngắn. Đáng nhẽ ra là hắn nhận mức án trên 20 năm nhưng vì là bác sĩ nên được giảm còn 10 năm thôi..
Liliana: thế thì mặc kệ hắn đi, thiếu hắn mẹ vẫn sống tốt phải không?
Laville: mẹ vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện mà...

Liliana khó hiểu nghiên đầu, còn chuyện gì nữa sao?
Cô nhì bóng lưng cậu, luồng gió thoang thoảng chạy qua làm tà áo cậu bay phấp phới. Thoáng nhận ra cậu còn đang muộn phiền
Liliana: * rõ ràng là mẹ còn luyến tiếc mà... Đừng chờ đợi hắn, có con ở đây với mẹ *

Laville tuy đã được sống yên ổn, nhưng thay vì cậu ra nước ngoài tiếp thì cậu từ chối chị mình và tiếp tục ở đây
Laville: em cần phải tìm ra ba mẹ nữa...
Rouie: mày ở một mình sẽ rất nguy hiểm đấy
Laville: em còn lili nữa mà, dù sao em cũng đã già luôn rồi
Liliana: nhìn mẹ trẻ khác gì con đâu mà già, thật là đả động đến dì rouie
Rouie: thôi, nếu được, chị cũng chuyển về đây làm luôn, coi như đổi chi nhánh rồi trông mày nữa // ấn vào trán cậu //
Laville: ơ ơ đau

( bright × laville ) Tìm lại hạnh phúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ