gunwook ngồi ôm gối trên bậu cửa sổ nhìn ngắm vẩn vơ ra hàng rào bên ngoài. ngón cái của em xoa nhẹ qua chỗ bị phỏng hôm qua. thật may là đến hiện tại, vết phỏng vẫn chưa có dấu hiệu phồng rộp. gunwook sợ đau chết đi được. kí ức về câu chuyện hôm qua cứ tua đi tua lại trong đầu em như cuốn băng bị hỏng. hỏng chỗ gì hay ghê...
giọng nói dịu dàng đầy quan tâm của ricky vương vấn trong trí óc của gunwook, em nhớ rõ từng chữ anh nói ra với em "em gunwook chịu khó ngâm nước lạnh thêm một chút. nếu chỗ này bị phồng rộp phải nhớ mua thuốc bôi. anh sẽ gửi tên thuốc qua tin nhắn riêng hoặc anh sẽ mua giúp cho em gunwook. cẩn thận đừng để vết phồng bị vỡ ra, đau lắm đó." ricky đã nói thế với gunwook, tay anh ấp lấy tay gunwook, mắt nhìn em chăm chăm.
anh xoa đầu hỏi han gunwook liên tục khi cả hai trở về phòng câu lạc bộ, tất cả những việc gunwook còn làm dang dở anh đều nhận làm hết chứ tuyệt nhiên không bắt ai phải làm giúp em cả. thậm chí, anh còn ngỏ ý muốn tự mình đưa gunwook về. aishhh... người ta bị phỏng tay chứ có phải gãy tay đâu mà không tự chạy xe về được. với cả, tự dưng vứt chiếc xe nằm cô quạnh trong bãi giữ xe trường xong sáng mai phải cuốc bộ từ nhà trọ sang trường lấy. gunwook đành lắc đầu từ chối lời đề nghị của anh.
hồi còn trẻ trâu, park gunwook mỗi buổi chiều đều đặn mang về cho mẹ đủ thứ vết trầy xước trên tay chân, chiến tích của những cuộc vật lộn rượt đuổi cùng với đám trẻ con trong xóm. mẹ gunwook mắng em dữ lắm vì sơ hở là em "xăm trổ" vài vết sẹo lên người. hoặc như lần em ngất xĩu trong phòng tập cũng bị chị chaeyeon, anh chủ nhiệm hanbin trách mắng càm ràm cả mấy tuần liền. gunwook nghĩ người ta thường sẽ trách móc, la mắng khi nhìn thấy người khác tự làm bản thân bị thương. em nghĩ đó là phản ứng tự nhiên của mọi người, do em đã có nhiều trải nghiệm với chuyện này rồi. cho đến hôm qua khi não còn đang xử lí chuyện mình bị phỏng tay, gunwook đã ngã vào trong sự chăm sóc ngọt ngào của ricky, không hề phải đón lấy một lời la mắng nào từ anh. tất cả những gì ricky nói với gunwook đều xoay quanh vết phỏng của em. so với một thằng con trai to xác như gunwook, vết phỏng này chả ăn nhằm gì. nhưng càng được ricky quan tâm, hỏi han thì em lại càng muốn làm tới. em muốn nhõng nhẽo với anh là vết thương này đau chết đi được để tiếp tục được nghe giọng nói êm mềm của anh, được anh ấp đôi bàn tay của mình vào trong tay anh. hóa ra ricky là một người dễ thương dễ mến như vậy. gunwook vô thức cười tủm tỉm, trong lòng em đột nhiên thấy vui vẻ bất ngờ.
nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều, em sửa soạn chuẩn bị lên trường để tiếp tục làm đạo cụ.
hoàng hôn dần buông nhuộm một màu cam đỏ loang ra trên nền trời. đèn bên trong phòng tập câu lạc bộ nhảy vẫn thắp sáng trưng giữa dãy hành lang dài sẫm tối. sinh viên đã tan học về từ sớm, chỉ còn những phòng thực hành của khoa hội họa, khoa điêu khắc vẫn sáng đèn. sinh viên của hai khoa này được mệnh danh là "kẻ nắm giữ màn đêm" bởi những đồ án, bài tập bất tận.
đội hậu cần còn ở lại tận giờ này còn lí do nào khác ngoài làm chưa xong việc. mọi người cật lực làm từ lúc nắng trưa gắt gỏng đến tận bây giờ, ai cũng đói meo hết cả. hàng quán xung quanh trường đã đóng cửa từ lâu. thật ra chị sarang định gọi đồ ăn cho tụi nhỏ có cái gì đó lót dạ nhưng tất cả đều từ chối, tụi nhỏ sợ không kịp làm cho xong công việc ngày hôm nay. vì gunwook bị phỏng tay nên những việc cần lực tay nhiều đành phải dồn hết sang cho seunghwan, zihao. hơn nữa, tất cả thành viên cấm tiệt gunwook động vào công việc nào liên quan đến súng bắng keo. sụt giảm một cỗ máy làm việc đắc lực như gunwook nên tốc độ làm mọi thứ chậm đi hẳn. gunwook buồn thiu nghĩ chính mình là lí do khiến cả đội phải ngồi đói meo tận giờ này. vì sự vụng về của chính mình mà công việc của em phải dồn sang cho người khác, tiến độ làm việc của tập thể kém hiệu quả hơn trước. mọi lần đội hậu cần đều hoàn thành công việc cùng lúc sinh viên tan học, giờ cả đội phải ngồi làm tiếp đến sẫm tối thế này chỉ tại em. em thấy bất lực khi muốn giúp mọi người làm nhiều hơn, nhanh hơn nhưng chả làm được gì cả. nhìn dáng vẻ mọi người cố gắng nhịn đói để làm cho kịp số việc đáng lẽ do gunwook phải đảm nhận. em thấy bực bội với chính bản thân mình. ủ rủ ngồi một góc cầm cọ bằng tay trái, tay không bị phỏng, em cố gắng tô cho bằng hết chỗ màu ricky đã đánh dấu. dĩ nhiên làm gì có chuyện đội hậu cần trách cứ hay đổ lỗi gì cho gunwook. mọi người biết gunwook đang cảm thấy thế nào, hết lời an ủi và giải thích cho em nghe. nhưng kết quả, gunwook vẫn cứ như cục bông gòn nhúng nước, im lìm ở một góc phòng tập chẳng nói chẳng rằng gì với ai, chăm chăm tô hết chỗ cành này đến chỗ hoa nọ.
![](https://img.wattpad.com/cover/345409816-288-k458283.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
| riwook/gyuwook | anh thương em mà
Fanficviết cho gunwook, chuyện tình có thăng có trầm của em