Thế Anh không thích mấy đứa trẻ con suốt ngày cứ khóc rồi mè nheo chút nào cả.
Điển hình là thằng nhóc hàng xóm. Từ ngày xuất hiện hình dáng của nó là kéo theo hàng tỷ rắc rối.
Từ lúc ở trong bụng mẹ là nó đã liên tục đạp như muốn chui tọt ra ngoài. Thú thật lúc nó chưa ra đời không chỉ gia đình nó mà gia đình hắn cũng rất mong chờ đứa nhỏ này. Cả nhà hắn ai cũng yêu trẻ con cả nên sự xuất hiện của nó làm gia đình hắn cũng háo hức không thôi.
Những lần mẹ nó sang nhà hắn học hậu sản thì thú thật hắn cũng khá mong chờ ngày nó ra đời.
Nhưng đời thì không như là mơ từ ngày nó ra đời là đã có một đống rắc rối.
Cái hôm đầu tiên đón nó về thì nó khóc nguyên đêm khiến cho cả nhà nó náo loạn không thể ngủ. Thậm chí hắn cũng vì tiếng khóc của nó mà mất ngủ rồi đi học muộn vào hôm sau đó.
Rắc rối từ đó cũng chỉ mới bắt đầu thôi, lần đầu tiên hai người gặp ngay chính là hôm ăn đầy tháng của nó.
Mới có một tháng tuổi mà mặt tròn ú nu, trông múp míp mập mạp. Cái mặt lúc nào cũng cười toe toét nhìn mà thấy ghét. Dù hắn hơn nó những 6 tuổi nhưng cũng chẳng thể bế nổi nó trên tay.
Không những thế hôm ấy khi mẹ hắn bế nó rồi chơi đùa với nó thì lại đưa cho hắn để chào hỏi em bé. Thế mà nó lại nhổ ngay một bãi nước dãi vào mặt hắn rồi cười típ cả mắt.
Tất nhiên trẻ con nó có biết gì đâu.
Đỉnh điểm là đến khi nó gần hai tuổi. Lúc ấy răng nó đã mọc hết rồi.
Hắn vẫn nhớ hôm ấy nó được mẹ bế sang nhà hắn chơi. Hai mẹ thì ngồi nói xấu một bà mẹ nào đó trong khu phố còn hắn thì bị bắt phải trông cái cục tròn tròn trắng trắng kia.
Hắn vứt cho nó một quyển sách còn mình thì ngồi chơi game thế mà nó không chịu. Cứ vứt quyển sách rồi cấu tay hắn, đến lúc hắn tét nhẹ vào mông nó một cái thì nó chồm lên rồi cắn mạnh vào má hắn. Dù mới có gần hai tuổi mà nó cắn má hắn rơm rớm máu.
Tất nhiên vẫn là trẻ con nó có biết gì đâu.
Đó đích thị là câu mà hắn ghét nhất trên đời. Tuy nhiên sóng gió thực sự là khi nó bắt đầu biết nói.
Câu đầu tiên mà nó nói với hắn chính là "Lu". Đó là tên con chó nhà nó, thế mà mỗi khi gặp hắn thì nó đều gọi bằng cái tên ấy.
Hắn phải chịu đủ mọi rắc rối từ cái thằng nhóc ấy. May sao khi gần 3 tuổi nó đã được gửi đi nhà trẻ. Từ ấy hai người ít gặp nhau hẳn đi. Nó cứ đi học rồi ăn cơm ở lớp đến khi về thì có lẽ do mỏi nên cũng chẳng thấy sang nhà hắn chơi nữa.
Đó đích thị là khoảng thời gian yên bình nhất trong tuổi thơ của hắn.
Nhưng đến khi nó bắt đầu vào lớp một thì trường nó học cùng đường với trường của hắn. Thế là mẹ hắn bắt hắn đèo nó đến trường hàng ngày. Cũng vì lẽ đó mà tần suất gặp của hai người cũng dày đặc hơn.
Những lúc đèo nó đến trường thì chính là chuyên mục một ngàn câu hỏi vì sao cùng bé Bảo. Thằng nhóc này là đứa trẻ tò mò và nói nhiều nhất mà hắn biết.