Thanh Bảo nghe xong thì đơ người ra miệng cũng ngừng nhai luôn.
Em quay ra đăm chiêu nhìn gã đang bất lực day day thái dương rồi lại quay lại nhìn vào cái điện thoại vẫn đang phát ra âm thanh.
"Alo sao nay anh Bâus bơ đẹp em thế. Anh phải chịu trách nhiệm đi chứ?"
Thế Anh đi đến cầm lấy điện thoại rồi hét lên.
"Mày chết với bố rồi Hiếu ơi."
Nói rồi gã nhanh chóng dập máy mà đảo mắt nhìn sang bé hàng xóm. Lúc này Thanh Bảo vẫn điềm nhiên mà ăn nốt thanh socola hạnh nhân trong tay. Vẻ mặt trông chẳng có gì là quan tâm đến những sự việc vừa mới xảy ra.
Gã nhìn em mà lòng hơi tức tối, Bùi Thế Anh muốn em có chút phản ứng gì đó. Ít nhất là hãy tức giận. Em điềm nhiên đến nỗi gã phát hờn.
Điều đó chứng tỏ em không quan tâm dù gã có làm gì cũng không quan tâm.
Thú thật đến giờ phút này Thế Anh vẫn không hề có ý định nghiêm túc yêu đương gì đó với Thanh Bảo. Trong mắt gã Bảo vẫn luôn là đứa nhóc mới lên cấp hai suốt ngày bám theo sau gã mà làm nũng. Đối với Bùi Thế Anh mà nói Trần Thiện Thanh Bảo chỉ là một đứa em trai nhà bên suốt ngày đòi cưới gã về làm vợ.
Đúng là sự xa cách của cả hai sau những tháng ngày học tập làm Thế Anh có hơi không vui. Chẳng còn cái đuôi nhỏ cứ suốt ngày bám theo gã nữa, cũng chẳng còn đòi cưới gã về làm vợ nữa. Vì thế gã mới trêu chọc Bảo, mọi chuyện trong mắt gã đều là sự vui đùa để kéo gần quan hệ với một đứa em trai không hơn không kém.
Nhưng giờ đây thấy em thản nhiên như chuyện vừa rồi chẳng liên quan đến mình làm gã có chút không vui. Em không được phép phớt lờ gã, rõ ràng mấy năm trước trong đôi mắt to tròn long lanh của Bảo chỉ có gã lúc nào cũng chỉ có một mình gã. Nhưng giờ đây gã cảm nhận rõ ràng trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy gã chẳng còn là duy nhất nữa, gã chẳng còn là người mà em luôn muốn gần gũi, thân thiết.
Sự hụt hẫng ấy khiến Thế Anh rất không vui. Gã cảm giác đến một ngày nào đó Bảo sẽ không còn yêu thích gã nữa.
Tất nhiên Bùi Thế Anh không cho phép điều đó xảy ra.
Nếu trước đây Trần Thiện Thanh Bảo thích gã thì bây giờ cũng phải thích gã.
"Em không muốn hỏi gì à?"
"Sao phải hỏi?"
Thanh Bảo vừa nhấm nháp miếng socola vừa ngước mắt lên hỏi lại gã.
"Anh sợ em ghen thôi."
Bảo chỉ cười mỉm một cái rồi nhún vai lên bày tỏ bản thân không hề quan tâm.
"Bạn bè thôi mà, ai mà chẳng thế."
Thế Anh nghe em nói vậy lông mày hơi nhíu lại . Gã mới về chưa biết luồng bạn bè của em ra sao. 6 năm qua với gã không phải khoảng thời gian quá dài, nhưng nó thực sự gần như đã thay đổi hoàn toàn con người của Bảo.
Không kịp đợi gã đăm chiêu nghĩ ngợi Bảo đã đứng dậy cầm theo hai thanh socola còn lại rồi nhẹ nhàng ra về.
Bùi Thế Anh gắt gỏng mà nhìn vào điện thoại đang cầm trên tay. Tuy rằng gã cảm thấy bề ngoài em không hề có chút gì tức giận nhưng chắc chắn trong lòng vẫn sẽ có chút ghen tuông.