▪ dandelion

266 13 0
                                    


" tôi yêu anh, người anh trai cùng cha khác mẹ của mình..."


Taehyung pov

Mẹ tôi mất sau một cơn bạo bệnh khi tôi chỉ vừa 13 tuổi.

Đến năm tôi 20 tuổi một người đàn ông vẻ ngoài sang trọng đến và nói với tôi rằng:

" Ta chính là cha của con. "

Ban đầu tôi không tin vào lời ông ta nói nhưng đến một ngày nọ ông lại kể cho tôi nghe một câu chuyện và đó là câu chuyện mà mẹ tôi đã kể cho tôi nghe trước lúc qua đời.

Bà kể, bà đã từng rất yêu một người - đó là cha ruột của tôi. Bà đã trao đi tất cả những gì mình có cho người đàn ông đó mặc kệ sự cấm cản từ ông bà ngoại đến bên tình yêu của đời mình. Sau này ông bà tôi mất, họ mới có thể chính thức đến bên nhau xây dựng tổ ấm. Thời gian dần qua đi, bà đang mang thai ở tháng thứ năm, cũng là lúc ông ta bỏ đi, mang tất cả tài sản, vàng bạc bỏ trốn chỉ để lại một vài đồng bạc lẻ cùng dòng chữ nghệch ngoạch xin lỗi và xin bà hãy tha thứ. Ông ta nhẫn tâm rời đi, từ bỏ mọi thứ ngay cả tình yêu của mẹ và tôi - đứa con chỉ còn vài tháng nữa sẽ chào đời.

Những đồng tiền ít ỏi đó cũng chỉ giúp bà trang trải đến giữa tháng bảy, cũng vì những chuyện nặng nhọc làm lúc mang thai và sinh ra tôi đã khiến sức khỏe bà ngày càng yếu...

Ông ta nói với tôi rất nhiều, nói rằng ông xin lỗi vì đã bỏ rơi chúng tôi, xin tôi hãy tha thứ cho ông ấy. Tai tôi như ù đi khi ông nói:

" Trước khi quen biết mẹ của con ta đã có vợ, có một đứa con trai ba tuổi nhưng vì hoàn cảnh quá khốn khổ ta đành lặn lội đến tận đây kiếm tiền rồi gặp mẹ của con, bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, hiền lành v- "

" Và ngây thơ mới bị một thằng khốn như ông lừa. "

" Đúng vậy ta là một thằng khốn chẳng ra gì, đã có gia đình lại đi yêu mẹ của con, kéo bà ấy vào vũng bùn nhơ nhuốc này. Giờ con trách cứ chửi ta bao nhiêu cũng được nhưng sau đó hãy theo ta về, về với cuộc sống giàu sang vốn có, về để ta có thể làm tròn trách nhiệm của một người cha mà bao năm qua ta không thể. Hãy mang theo di ảnh của bà ấy về, ta còn quá nhiều thứ cần nói với mẹ con không chỉ ngoài câu xin lỗi dù đã quá muộn... "

" Tôi mừng vì ông biết điều đấy, còn giờ thì mời ông về cho, nhà tôi bẩn lắm không tiện để người giàu sang như ông ở lại. " tôi nói rồi dùng sức đẩy ông ta ra khỏi nhà và đóng cửa lại thật mạnh.

Tôi chạy, tôi đã chạy thật nhanh vào căn phòng nhỏ sau nhà nơi mà di ảnh của bà được đặt ở đấy. Tôi ngồi xuống bên chiếc bàn và bật khóc. Đã quá lâu rồi, từ ngày mẹ mất tôi đã không hề rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Khóc như một đứa trẻ 5 tuổi nhưng không có mẹ bên cạnh vỗ về và cũng sẽ không có một cục kẹo nào cả.

***

Lần khác ông ta đến có dẫn theo một chàng trai tôi đoán đó là người anh trai cùng cha khác mẹ của mình, điều tôi ấn tượng nhất có lẽ là anh ta quá đỗi xinh đẹp hơn bất cứ chàng trai mà cô gái tôi từng gặp qua.

shortfic taejinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ