xviii

1.2K 89 12
                                    

"Nhanh cái chân lên, một phút nữa chưa xong thì tự vác xác tới trường nhé Thin Bìn." Người có xe Thiên Yết đã mở cửa, đứng sẵn ngoài hành lang chờ thằng bạn mình. Không hiểu Thiên Bình làm cái gì mà dậy sớm hơn Thiên Yết tận nửa tiếng, nhưng tới giờ vẫn chưa chuẩn bị xong. Cái đứa dân đen đi ké tới giờ mới nhồi hết đống đồ nó muốn và trong balo, chạy chối chết trước khi bị bỏ lại. 

Trong lúc chúng nó còn đang cập rập chuẩn bị, thì phòng bên cạnh có một ông thầy đã mặc đồ chỉnh chu. Bình thường cuối Bảo Bình sẽ ôm gối ngủ tới hai giờ chiều, nạp năng lượng cho cả tuẩn năng động rạng ngời. Sức sống đâu thì không biết, nhưng mỗi lần nhìn Thiên Yết lên bảng làm toán là anh thấy tiền đình. Đấy, bỏ thi toán tự luận đấy, thấy tác hại rõ ràng chưa kìa. Nhưng vấn đề học ngu của Thiên Yết không phải là lý do khiến Bảo Bình dậy sớm như thế này, chủ yếu là vì bố mẹ rủ anh đi xem mặt. Bố anh cưới vợ muộn nên anh đã bị giục lấy vợ từ khi mới tốt nghiệp đại học. Nào là cưới vợ sớm đẻ cháu bố mẹ chăm cho, chứ chờ bố mẹ già rồi không bế con cho chúng mày đâu. Mấy lời đe dọa này vốn không xi nhê với người theo chủ nghĩa không con cái như Bảo Bình. Dưới anh còn một thằng em trai, bố mẹ muốn thì ép nó đi mà đẻ, chứ anh thì không thích trẻ con. Nhưng Bảo Bình vẫn là một đứa con ngoan, nên bố mẹ muốn anh đi xem mặt cô nào thì anh đi xem cô đấy, ăn một bữa rồi về, cũng chưa có ai để ý tới anh. Thời buổi nào con gái cũng có gu, đâu có thích một ông giảng viên toán tóc tai lòa xòa và chỉ biết cúi đầu vào cốc nước đâu. 

Đối tượng gặp mặt lần này là cháu gái của một người bạn cùng khu tập thể xưa của ông bà nội. Anh còn nhớ hồi trước khi đưa bà mình đi gặp mặt mọi người, ông nội của cô ấy còn kéo tay anh, bảo ngày xưa con gái ông thích bố anh mà không thành, nên giờ phải tác thành hai đứa, đã thế còn gọi anh là cháu rể ngọt xớt. Bảo Bình sợ hết hồn nhưng không thể vô lễ với người lớn, nên cũng gật gù ừ đại. Mấy năm trước anh còn nghe bố mẹ bảo con bé ấy đi du học rồi, ai ngờ nó về lại, hai nhà lại chơi trò mai mối. 

Hiện tại trong lịch của anh là 12 giờ trưa đi ăn ở một nhà hàng gần trường đại học với cô gái kia, nhưng giờ mới chỉ hơn mười giờ. Không hiểu thế lực nào khiến anh nhớ là hai người họ hẹn nhau lúc mười giờ, khiến anh phải dậy sớm từ chín rưỡi. Đã tỉnh rồi thì không ngủ lại được, cũng mặc suit bảnh tỏn rồi nên Bảo Bình cũng lười không muốn thay ra để có thể ngả lưng làm biếng. Nên anh chọn mở cửa ra ngoài hóng gió, giờ cũng gần tháng mười, Hà Nội đang độ lập thu, thời tiết cũng dễ chịu hơn trước nhiều.

Vừa mở cửa ra, đập vào mắt Bảo Bình là em Bình hàng xóm và thằng nhóc học ngu. Hai đứa nhóc nhận mặt giảng viên còn đang dạy mình nên ngoan ngoãn hỏi thăm sức khỏe cả nhà của anh, chỉ thiếu nước kê thêm ghế mang thêm nước ra để ton hót. Anh biết ý chúng nó là muốn anh nhẹ tay với mấy môn toán cao cấp, ừ thì cũng cho em Bình qua cửa tương đối dễ dàng. Còn thằng nhóc Thiên Yết ý à, cái đứa bon miệng mỉa anh chôm căn cước thì cứ sống vui sống khỏe đi, kỳ sau lại gặp anh học lại tiếp thôi. Gì chứ giải tích 1, 2 và 3 ở cái trường này anh dạy hết, lúc đăng ký học cũng không ghi tên giảng viên, nó mà xuất hiện trong lớp anh là cứ xác định.

Bảo Bình hẹp hòi thế đấy, đã ghim ai là ghim tới cùng. 

"Hai đứa chủ nhật tính đi chơi đâu à?" Đã lỡ được gặp em Bình rồi, thì ngại gì Bảo Bình không chớp thời cơ hỏi han quan tâm. Tuy tối qua bị thằng Ngư đả kích tâm lý nặng nề bằng một phép chia đơn giản, nhưng giờ Bảo Bình lại hồi nguyên cây máu sống lại. Đơn giản là vì anh nhớ là sắp tới sinh nhật em Bình rồi, lúc ý em ấy đủ 18 tuổi, 18 nhân 2 bằng 36, vậy là tuổi anh ít hơn gấp đôi tuổi em ấy, vẫn yêu đương được bình thường. Sống là phải lạc quan vậy.

[12cs/bl] moon riverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ