258: Hai tiếng "bà Mặc" cũng không đủ biểu đạt tất cả

739 9 0
                                    

Nghe Mặc Cảnh Thâm nói đã kết hôn, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt, nhất thời không thể phản ứng.

Mới vừa rồi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, vẻ mặt cô gái trẻ ngồi bên cạnh hiệu trưởng rất ngạc nhiên. Tuy lúc này cô ta đã bớt kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn đăm đăm, như muốn xác định rốt cuộc là anh thật sự kết hôn rồi, hay chỉ tìm một cô gái tới làm bình phong.

Lúc này Quý Noãn nghĩ, tối nay cô đến đây là lựa chọn đúng đắn.

Nếu chẳng may hiệu trưởng thật sự một lòng một dạ muốn giới thiệu con gái của mình cho anh, thì cuối cùng đôi bên đều sẽ rơi vào tình thế gượng gạo không tự nhiên.

Tất cả mọi người đã đến đông đủ và ngồi vào vị trí của mình. Khả năng ứng biến của mấy lãnh đạo trường cũng không tệ, họ chỉ hơi tò mò về Quý Noãn một chút rồi nhanh chóng chuyển đề tài. Toàn bộ người có mặt đều làm việc trong ngành Giáo dục, đa số đều là lãnh đạo cấp cao, nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh vấn đề trong ngành.

Chẳng hạn, một vị lãnh đạo rót rượu cho một vị lãnh đạo khác, nói như lấy lòng: "Chủ nhiệm Trần, lần này học sinh ưu tú khoa XX hơi ít so với năm ngoái, năm nay chúng ta đừng lấy điểm cao quá, phải quan tâm đến mấy khoa ít sinh viên của chúng tôi với chứ."

Nói chung, các cuộc đối thoại đều tương tự như vậy. Trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh trường Đại học T và ngành Giáo dục thành phố T.

Quý Noãn yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của những vị lãnh đạo hoạt động lâu năm trong ngành giáo dục với vẻ ngưỡng mộ. Hai vị lãnh đạo tuổi ngoài ba mươi của Sở Giáo dục ngồi đối diện cô lại dùng đôi đũa mới gắp thức ăn vào bát của Quý Noãn. Khi biết cô không uống rượu, họ lại ân cần gọi nhân viên phục vụ mang tới cho cô một ly nước dừa và một ly nước chanh.

Quý Noãn nhìn họ mỉm cười, luôn miệng cảm ơn, cho đến khi một bàn tay từ dưới gầm bàn thò ra nắm lấy ngón tay cô, véo mạnh một cái.

Quý Noãn hơi đau, rụt tay lại theo phản xạ nhưng không được.

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Một tay Mặc Cảnh Thâm nắm lấy đầu ngón tay của cô, tay kia nhấc bình nước thủy tinh bên cạnh, rót cho cô một ly nước nóng. Khi cúi xuống gần cô, anh khẽ hỏi: "Nhìn người ta mà cười tươi như hoa như thế, em vui lắm hả?"

Quý Noãn: "Chẳng phải anh bảo em tới sao? Em cũng không thể nhăn mặt chau mày nhìn người khác được."

Anh lập tức bóp nhẹ cổ tay cô: "Bảo em tới là để em ngoan ngoãn ngồi ăn, chứ không phải để em ngồi cười với người ta!"

Dù sao hai lãnh đạo Sở Giáo dục đều còn trẻ, Quý Noãn nhìn họ cười một hồi khiến hai người như bị bắt mất hồn. Nếu không phải vì biết cô là vợ của Tổng Giám đốc Mặc, thì không chừng vừa rồi họ còn ân cần chu đáo với cô hơn nữa.

"Nhưng em cũng không thể trưng bộ mặt lạnh như tiền ra khi nhìn người khác được."

Mặc Cảnh Thâm gắp một miếng thịt bò vào bát của cô: "Nhìn anh là được rồi!"

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ