✿Chương 1: Tử trận về nhà [1/_]
•••
Bước ra khỏi y dược đường, Đường Tiểu Tiểu thở dài thườn thượt, nghĩ ngơi chưa được bao lâu vậy mà lại sắp đến ngày 'con ác quỷ' đó trở về.
"Sao hắn không đi lâu hơn một chút chứ! Tốt nhất là đừng trở về luôn thì hơn!"
Chuyện là một tuần trước, trưởng môn nhân đã cho gọi Thanh Minh sư huynh của nàng đi xuống Hoa Âm một chuyến, sẵn tiện đến Hoa Ảnh môn giao ít đồ với đôi ba lời nhắn nhủ. Cụ thể là do Huyền Linh trưởng lão muốn nhắc nhở tiền hối lộ tháng này. Hắn đi cùng Bạch Thiên sư thúc và Lưu sư thúc, hai người họ đi với nhiệm vụ xíc-, hộ trợ Thanh Minh.
Tiểu Tiểu lại thở dài, "Hộ trợ? Cái con khỉ ấy! Hai người bọn họ bây giờ bị lây cái nết của hắn rồiiiii! Cùng lắm là không tham gia chung thôi ấy! Chưa nói, ai mà ngăn cái tên khốn đó cho được!"
"Nè Đường muội muội! Muội cùng tập luyện bây giờ luôn không? Ta chuẩn bị đá cho muội?"
"Được, để ta dọn dược liệu rồi ra ngay. Cám ơn huynh!"
"Mà nè, muội nhìn kìa, năm nay mai nở sớm hơn mọi năm nhỉ? Đẹp ha?"
Đường Tiểu Tiểu nhìn một vùng trời bị lấp khuất bởi sắc đỏ rực rỡ từ hoa mai, những cánh hoa mà bọn họ- những đệ tử Hoa Sơn đã thấy vô số lần từ đầu mũi mai hoa kiếm.
"Rất đẹp, ở Tứ Xuyên, không có hoa mai như thế này!"
"Năm trước muội cũng nói thế! Muội nhớ Đường môn rồi chứ gì!"
"Ầyyyy, chắc là vậy rồi!"
Nàng đã ngắm bao nhiêu lần mai nở ở Thiểm Tây này rồi nhỉ? Cánh hoa vẫn như lần đầu được chiêm ngưỡng, lộng lẫy đến động lòng người. Trên áo nàng trước ngực có hoa mai, kiếm nàng tạo ra hoa mai, nàng là đệ tử của Hoa Sơn, là người của Hoa Sơn.
Chỉ cần cây còn sống, nhất định hoa sẽ nở.
Không biết phải mất bao lâu để nở ra hoa, 10 năm hay 100 năm? Nhưng hoa nhất định sẽ nở.Nhất định là vậy?
•••
"Ôi trời ơi, chưởng môn nhân! Chúng không thấy chúng ta!"
"Đây là đâu vậy?"
"Hoa Sơn chứ đâu!"
"Ơ!? Nhưng nhìn có giống đâu? Rồi bọn nhóc con kia là ai mà nhìn lạ thế!"
"Thanh Vấn sư huynh, huynh có nghĩ đây là chiêu trò của lũ tà phái không?"
"Ảo ảnh? Hay là thứ gì gì đó?"
"Ầy, dạo này lũ khốn đó động hành ghê, ta phải nói với Thanh Minh sư huynh mới được. Nhất định phải đấm vỡ đầu bọn chúng!"
Tiếng nhốn nháo đột ngột im lặng.
"Ểhhh! Huynh ấy đâu? Con chó điên như hắn làm gì có chuyện im lặng chứ!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[HSTK] KIEP NGUOI
FanfictionMột trăm năm, một kiếp người. Con người ta ấy, có lắm điều tiếc nuối. Có tỉ ti giấc mộng mãi mãi không thành. Đời người muốn ngắn có ngắn, muốn dài có dài. Và, Thanh Minh- con người sống đến tận 2 kiếp người. Chết đi và rồi sống lại. Như một giấc mơ...