✿Chương: Bảo
•••
Thanh Minh từng bảo với gã tri kỷ của mình, nếu tức quá thì sống dậy đi.
Ai mà ngờ, gã ta sống dậy thật!
____
Máu nóng trong người như bị ai rút cạn cho bằng sạch sẽ không còn giọt nào, Thanh Minh cảm thấy cơ thể mình lạnh tanh. Từ khoảng khắc nhìn thấy bóng dáng người nọ, hắn cảm thấy mơ thế này đã quá đẹp, quá mãn nguyện.
Thân thể thường ngày bao nhiêu là dẻo dai, linh hoạt không thôi mà hiện tại lại y như cái máy móc hỏng. Cứ như cái bánh xe sắt bị kẹt cứng ngắc mỗi lần ngũ kiếm chạy quá mức, không nhúc nhích nổi.
Thanh Minh ngơ ngẩn đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước, nhìn về bóng lưng thẳng tắp trong đám đồ đệ Hoa Sơn. Chiếc áo bào màu xanh thêu họa tiết bắt mắt chẳng tí ăn nhập gì với Hoa Sơn, không biết có phải vì lí do đó không mà Thanh Minh hắn cảm thấy mắt mình cay cay.
A, là ai thế kia?
Hô hấp hắn dồn dập, rồi cúi gập người thở hổn hển. Vì trong lòng ngực như bị ai đó nhẫn tâm ngắt nhéo đau đớn. Cơn đau tê tái như dòng điện chạy khắp người, từ đầu ngón chân đến từng chân tóc. Thanh Minh nhịn không được mà lấy bàn tay thô ráp chà sát lên mặt mình.
Bấy lâu nay, một mình hắn trở về. Về nhà nhưng ngôi nhà khi xưa đã không còn. Cái ngày hắn mang thân xác đứa trẻ ăn mày tên Thảo Tam kia trèo lên Hoa Sơn, hắn có bao nhiêu là hy vọng. Hắn ước, khi cánh cửa sơn môn mở ra, vị sư huynh hắn sẽ đứng đó quở trách hắn, bên cạnh sẽ là một tên đệ đệ mồm mép liến thoắng chen vào mách thêm tội. Hoặc ít nhất, là bất cứ một môn đồ Hoa Sơn nào mà hắn quen biết cũng được. Thế thôi, chỉ thế thôi.
Nhưng mà, người nọ là ai, Thanh Minh chẳng quen. Rõ ràng là đồ đệ Hoa Sơn nhưng lại chẳng phải đồ đệ Hoa Sơn như hắn nghĩ. Cũng tựa như việc, rõ ràng là về nhà nhưng nhà của hắn lại chẳng còn ai.
Cũng như lần đó, bước đến Tứ Xuyên, hắn nào có ngờ trái tim mình đập loạn đến mức độ nào. Cánh cửa Đường môn mở ra, nơi đó có bao nhiêu là tà áo màu xanh y hệt như trong kí ức. Nhưng lại chẳng có chiếc áo vào mà Thanh Minh tìm.
Rồi cũng có những lúc, Thanh Minh nhớ quá! Nhớ về những bóng dáng bên đã từng bên cạnh đồng hành, hắn chả biết phải làm gì cho nguôi ngoai. Hắn chỉ biết uống rượu.
Rượu thì ngon, mơ thì đẹp.
Hắn chìm vào những giấc mộng đẹp đẽ không tưởng. Ở đó, có ngọn núi cao biền biệt và cheo leo, trên đỉnh là Hoa Sơn. Hay ở đó có một Trung Nguyên đều biết đến hoa mai mĩ lệ nhất thế gian này. Hay ở Tứ Xuyên, có một gã nghiện thuốc hay mời rượu hắn.
Cả đời này, Thanh Minh chỉ có duy nhất một tri kỉ. Tri kỉ cả một đời, nhưng lại chẳng thể đi cùng nhau đến cuối đời.
Gã hay hứa lắm, còn đòi tranh giết thiên ma với hắn, đòi trị một đám lão già ở Đường môn.
Nhưng, gã cũng thất hứa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HSTK] KIEP NGUOI
FanficMột trăm năm, một kiếp người. Con người ta ấy, có lắm điều tiếc nuối. Có tỉ ti giấc mộng mãi mãi không thành. Đời người muốn ngắn có ngắn, muốn dài có dài. Và, Thanh Minh- con người sống đến tận 2 kiếp người. Chết đi và rồi sống lại. Như một giấc mơ...