- Kwan, ăn bánh không?
Hansol vừa mở cửa bước vào phòng khám liền đặt cái túi đang cầm trên tay lên trên mặt bàn làm việc của Seungkwan.
Seungkwan nhíu mày trước cái cách hắn gọi tên cậu, song cậu lại nghĩ có khi hắn lười nói tên cậu vì dài quá (tận hai âm tiết!) nên cậu cũng mặc kệ, di chuyển sự chú ý lên cái hộp nhỏ kia.
- Bánh gì đấy?
- Bánh kem, hôm nay sinh nhật đồng nghiệp, tôi vốn không thích ăn chúng nên mang nó qua cho cậu.
Seungkwan mở hộp bánh ấy ra, cũng không hẳn là bánh kem thông thường, mà là một miếng bánh red velvet lớn, cậu thầm nhủ sinh nhật chơi cũng lớn quá, mua loại bánh đắt đỏ này để đãi sinh nhật cơ đấy.
- Cám ơn cậu nhé Hansol, tôi cũng đang thèm đồ ngọt mà chẳng biết mua gì ăn cả.
Đương nhiên, đó là lời nói dối, cậu chẳng thèm đồ ngọt tới thế đâu, chỉ là Hansol là bệnh nhân của cậu nên cậu chỉ chiều hắn một chút thôi.
Cầm muỗng lên xắn một miếng bánh rồi bỏ vào miệng, nó không ngọt như cậu nghĩ, khá là ngon, miếng bánh mát lạnh chạm vào đầu lưỡi khiến cậu thấy dễ chịu, liền lộ ra một nét thoả mãn trên mặt.
Hansol nhìn dáng vẻ ăn bánh của cậu mà lại cười thầm trong lòng, trông như một con gấu đang hưởng thụ bình mật ong của nó vậy, dễ thương.
- Được rồi, hôm nay ta nói về công việc của cậu nhé? Vẫn như cũ, kể sơ về nó cho tôi biết với nào.
Nhìn Seungkwan một tay cầm muỗng, một tay cầm viết, cái miệng nhỏ thì vẫn đang bận nhai bánh kia, lại còn dính vết kem nơi khoé miệng, Hansol nhếch môi liền đưa tay ra lau miệng cậu, rồi lại đưa tay về liếm vết kem ấy, không một động tác thừa.
Seungkwan đương nhiên đứng hình trước hành động ấy, hắn nhìn cậu đầy thích thú như thế kia, cậu cũng chỉ nở lại một nụ cười nhẹ, coi như không biết gì cả.
- Công việc của tôi có thể nói là khá bình thường, sáng ra studio làm nhạc, chiều về đi dạy thêm tiếng Anh tại trung tâm, thu nhập cả hai công việc khá ổn, đủ để tôi có thể ra ngoài sống một mình và tự trang trải cho bản thân.
- Nhưng cậu vẫn đang sống với cha mẹ mà?
- Ừa, vì bây giờ mới để dành đủ tiền, tôi đang kiếm chỗ để dọn ra đây.
- Cậu có thể tới ở với tôi nếu cậu muốn, hì hì.
Seungkwan ở một mình trong một khu căn hộ nhỏ, đôi khi cậu thấy có chút cô đơn khi cứ ở một mình như vậy, vì thế mà cậu đã buông ra lời nói ấy trong vô thức.
- Tôi sẽ xem xét điều đó.
Seungkwan nhún vai, nghĩ rằng hắn cũng chẳng nghiêm túc tới thế đâu, lại xúc một miếng bánh đưa vào miệng mà ăn ngon lành.
- Thế ở chỗ làm của cậu có điều gì khiến cậu khó chịu không?
- Có chứ, tôi kể cậu nghe chuyện mới xảy ra chiều nay luôn này.
Seungkwan thích thú nhìn Hansol điều chỉnh tư thế ngay ngắn lại, có vẻ hắn muốn kể điều này ra lắm đây mà.
- Tôi dạy thêm con bé này, phải nói là nhỏ học dốt tiếng Anh kinh khủng, kiểu người không có khiếu học ngoại ngữ ấy, thì có dạy bao nhiêu họ cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó thôi vì họ căn bản không thể tiếp thu thêm, con bé này thì không hẳn là không thể tiếp thu thêm nhưng học rất chậm, một bài giảng đi giảng lại 3 buổi vẫn không hiểu là chuyện bình thường, tôi cá chắc là không chỉ riêng tôi mà tất cả các giáo viên khác đều sẽ thấy đau khổ khi dạy con bé này.