- Kwan này, nếu tôi biến mất thì liệu cuộc sống có thay đổi không?
Seungkwan nhìn sang người kế bên, Hansol ngồi ôm lấy hai chân của mình, tựa cằm lên đầu gối, mái tóc khẽ bay trong làn gió nhẹ, đôi mắt mơ màng nhìn khung cảnh phía xa, trông vừa cô đơn nhưng lại rất đỗi yên bình.
- Với cậu thì có, còn người khác thì có lẽ là không rồi.
- Vậy còn cậu thì sao? Nếu tôi biến mất thì có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu không?
Hansol quay đầu về phía Seungkwan, đôi mắt nâu nhạt sâu hút như muốn xoáy sâu vào tâm trí của cậu, hắn cười nhẹ nhưng lại ánh lên vẻ buồn bã, tuy không đúng thời điểm cho lắm nhưng cậu lại thấy hắn thật đẹp, cùng với những cảm xúc mâu thuẫn đan xen với nhau tạo nên một bức tạc tượng vô cùng thu hút.
- Cậu biết không Hansol? Tôi nghĩ là tôi đang dần xem cậu như một người bạn đấy, vì thế mà nếu cậu có thật sự biến mất khỏi cuộc sống này, hẳn là tôi sẽ thấy buồn lắm.
Hansol lại đưa tầm mắt về phía vô định, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Vậy, nếu tôi nói rằng tôi thích cậu, thì sao nhỉ?
Seungkwan bàng hoàng nhìn người bên cạnh, mắt cậu mở to hết cỡ, hai tai thấy lùng bùng, cậu có nghe nhầm không đấy?
- Tôi thích cậu, Boo Seungkwan.
- Cậu-tôi không-
- Ừm, tôi biết, cậu chẳng có có chút tình cảm nào với tôi cả, đúng chứ?
Seungkwan chỉ im lặng nhìn Hansol, không phải là cậu không có tình cảm với hắn, cậu chỉ xem hắn đơn thuần như một người bạn mà thôi.
- Cậu...chắc chứ?
- Hửm?
- Cậu chắc là cậu thích tôi chứ? Lỡ đâu đó chỉ là ngộ nhận của cậu mà thôi?
- Ồ? Vậy cậu giải thích cho tôi nghe thử, để tôi xem có đúng như cậu nghĩ không?
- Cậu đang thách thức một vị bác sĩ tâm lý sao?
Hansol cười nhẹ, vị bác sĩ này thật là đanh đá quá đi.
- Theo tôi nghĩ thì, chẳng qua là do những người thân nhất của cậu đều quay lưng với cậu, trong khi đó tôi thì lại ở bên giúp đỡ và quan tâm đến cậu, cứ như là cả thế giới đang bỏ mặc cậu thì bỗng dưng có một vị cứu tinh xuất hiện và cứu rỗi cậu vậy.
- Ừm, vì vậy?
- Vì vậy mà, cảm xúc của cậu dành cho tôi có lẽ chỉ là biết ơn mà thôi? Vì tôi đã xuất hiện đúng lúc cậu cần, cũng vì thế mà ở hiện tại cậu chỉ còn mỗi tôi để tin tưởng và dựa dẫm mà thôi.
- Và?
Seungkwan nhíu mày nhìn hắn, nói đến thế rồi mà vẫn chưa hiểu sao?
- Thì còn sao nữa, tức là bây giờ cậu đang bị nhầm lẫn đấy, vì biết ơn tôi và vì không còn ai khác ngoài tôi nên cậu mới nghĩ là bản thân cậu có cảm tình với tôi đấy.
- Ồ, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?
- Đúng vậy, cậu chỉ là đang ngộ nhận, sau này cậu sẽ gặp được người mà mình thật sự yêu thương, lúc đấy cậu sẽ nhận ra bản thân lúc này ngu ngốc đến nhường nào mà lại đi tỏ tình với tôi đấy.