39

426 11 1
                                    

 Ngày đó Jungkook có nói Yoonji sẽ đến nhà chơi, nên Jimin rất mong đợi, nào ngờ sau đó chẳng thấy Yoonji đến, Jungkook phải gọi điện thoại cho Hoseok mới biết Yoonji đã về Mỹ giải quyết công việc. Vậy nên, gặp lại Yoonji, Jimin thật sự rất hứng khởi. Yoonji cũng không khác Jimin, lúc nhìn thấy Jungkook từ xa, cô đã hi vọng Jimin có theo anh, vào phòng như ý nguyện gặp Jimin, cô thấy thật vui mừng, chào hỏi bà Jeon xong xuôi là lao vào ôm tay Jimin thủ thỉ. Một lúc sau, Hoseok nói chuyện với bà Jeon xong cũng chạy qua bên giường Jungwoo tham gia tám chuyện. Lúc đó, chẳng cần Jimin kể chuyện nữa, mà cả ba người kia đã tạo thành một câu chuyện xôm tụ cho Jungwoo nghe rồi.
Đến khuya, Hoseok mới đưa Yoonji về, Jeon lão thì đã về trước, Jungkook tiễn Hoseok xong cũng quyết định sẽ ở lại, hai vợ chồng sang phòng bên cạnh nghĩ ngơi.
" Jungkook, không ngủ được "
Jimin nằm trên giường nhìn khắp căn phòng xa lạ, cảm thấy hơi sợ, vội rúc vào lòng Jungkook nhắm mắt lại
" Để đèn nên không ngủ được sao, anh tắt đi nhé"
Jungkook vòng tay ôm chặt Jimin, nhẹ giọng vỗ về, anh biết là cậu lạ nhà nên không ngủ được
" Không, Jungkook không được đi đâu hết, ở đây với Min "
Jimin cuống cuồng nắm chặt áo Jungkook, cậu sợ anh đi tắt đèn sẽ buông cậu ra
" Ngốc, anh không buông em ra đâu mà, nào, có anh rồi mà còn sợ nữa sao? "
Jungkook đẩy vai Jimin ra để cậu nhìn anh, lại nói tiếp
" Không sợ, anh luôn ôm em mà... Min Min, nói xem, còn sợ nữa không ??"
Jimin mím môi đưa mắt liếc qua hai bên, thấy can đảm hơn một chút mới từ từ quay đầu nhìn khắp phòng lần nữa, cuối cùng là nhìn thẳng vào khuôn mặt Jungkook, miệng từ từ cong lên thành nụ cười chúm chím đáng yêu, hếch cằm nói với Jungkook
" Min không sợ nữa a ..."
ngừng lại kéo Jungkook nằm xuống, tự động ôm cổ anh rồi nói tiếp
" Jungkook ôm ôm, đừng thả tay nha, Min sẽ sợ"
Không sợ ... Sẽ sợ .... Nói năng lung tung thế ai hiểu được đây, Jungkook bật cười , nghe lời mà ôm chặt Jimin lại, thì thầm với cậu
" Ừ, không bao giờ thả tay, anh đi đâu cũng sẽ mang em theo cùng ... luôn luôn ở bên em ...."
Jungkook nói xong thì hôn nhẹ lên khuôn mặt Jimin, muốn nói tiếp để thúc giục cậu ngủ, nhưng đã nghe Jimin nói trước rồi
"Jungkook,mẹ có sợ không ??"
Bà ấy ?? Jungkook nhớ đến bà Jeon, kể từ ngày bị ngất xĩu, có vẻ bà cũng biết quý trọng bản thân, thay vì ngồi cả đêm trông chừng, bà đã lên giường nằm, nhưng là nằm bên cạnh Jungwoo. Jungkook mấy lần mở cửa thì nhìn thấy như vậy, nhưng anh không biết bà có ngủ không hay là nằm thức ... Sau đó anh cũng đóng cửa lại rồi ra về, anh biết tính bà cố chấp, anh cũng hiểu tâm trạng của bà , hơn nữa, lâu nay anh với bà không hợp ,cho nên, anh sẽ không quan tâm quá mức . Nhưng .... Chẳng hiểu sao, Jimin hỏi anh một câu, anh lại thấy hơi xao lòng , vì anh biết, bà Jeon cũng biết sợ hãi. Không phải là nỗi sợ yếu bong yếu vía như vợ anh, mà là một nỗi sợ còn đáng sợ hơn rất nhiều, sợ mất đi người mình yêu thương.
" Min Min, đi với anh qua phòng cha nhé"
Jungkook đột nhiên ngồi dậy xong kéo Jimin dậy theo, ôm cậu vào lòng rồi mới đề nghị
" Qua phòng cha ?? làm gì vậy Jungkook??"
Jimin chu môi cau mày tò mò, chẳng lẻ là qua kể chuyện tiếp ..
" Qua nhìn cha có ngủ ngon không . Đi nhé "
Jungkook đưa mắt sang chỗ khác rồi nói, bởi vì anh không chỉ là qua xem Jungwoo mà thôi
" Ồ, đi đi "
" Muốn anh bế không ??"
Jungkook mĩm cười, vừa vuốt lại mái tóc cho Jimin vừa hỏi
" Bế, bế Min đi "
Jimin đương nhiên là muốn bế đi, cậu sợ nơi này a, càng bám chặt Jungkook càng tốt.
" Ừ, đợi anh xuống giường đã " Jungkook vừa nói vừa xuống giường, xong thì vươn tay bế Jimin như bế em bé rồi đi ra khỏi phòng, anh phải bế như thế này mới mở cửa phòng bên kia được. Còn Jimin được Jungkook bế đi thì vòng tay vòng chân ôm chặt người anh, quay đầu nhìn về phía trước, chả dám nhìn sau lưng một tí nào hết , vừa nãy thôi cậu nhìn về hành lang trải dài phía sau , tuy có sáng đèn nhưng trống hoắc, cậu rất nhát gan a.
Phòng bệnh của Jungwoo không để đèn ban đêm, chỉ để bóng đèn ngủ cho bà Jeon, nhưng Jungkook nhìn dưới khe hở của cửa lại thấy ánh đèn rất sáng, chứng tỏ đèn trong phòng chưa tắt. Vậy, có thể bà Jeon chưa ngủ. Quả đúng vậy, khi Jungkook khẽ mở cửa thì nhìn thấy bà Jeon đang ngồi suy nghĩ điều gì đó, trên tay là chiếc điện thoại.
" Mẹ "
Người gọi là Jimin, cậu thấy bà còn thức nên theo bản năng gọi bà, làm bà Jeon giật mình quay đầu nhìn.
Thấy Jungkook và Jimin đang đứng ở cửa, bà Jeon hơi ngạc nhiên, bà biết ngày nào Jungkook cũng mở cửa nhìn vào phòng, những lúc đó bà đều còn thức nên biết hết, có lẽ cũng có những lúc bà đã ngủ không biết, nhưng một đêm, anh mở cửa phải 4,5 lần ,lần nào cũng mở ra nhìn một chút lại đóng ngay . Nhưng lần này, Jimin lại gọi bà, là có chuyện gì muốn nói với bà sao ???
Jimin thấy bà Jeon cứ nhìn hai vợ chồng cậu chăm chăm mà lại không nói gì, bèn nói tiếp
" Jungkook muốn qua nhìn cha ngủ ngon không a"
Ôi, vợ ngốc ơi . Jungkook thở dài trong lòng, anh vốn chỉ là muốn xem mà thôi, không muốn lên tiếng, anh quên mất cậu vợ mình mau miệng thế nào, cậu cũng chẳng hiểu ý anh để mà làm theo anh, nhưng dù sao cũng đã mở miệng rồi, cũng nên nói gì đó, vậy là Jungkook cũng gật đầu phụ họa theo Jimin
" Tôi chỉ muốn xem tình hình ông ấy có ổn không thôi, cũng chẳng có gì, chúng tôi đi nghĩ đây "
Nói xong thì muốn quay người, nhưng đột nhiên anh ngừng lại, ấp úng một chút mới chịu nói
" Bà nên đi nghĩ đi, cũng gần 12 giờ rồi đấy"
Giờ mới thật sự là bước đi , đây mới chính là lí do để anh sang đây, anh muốn xem bà ngủ chưa, muốn nhắc nhở bà một câu.
" Cậu ..."
Jungkook vừa bước ra khỏi phòng, quay người chuẩn bị đóng cửa thì bà Jeon lên tiếng.
Đây là lần thứ 2 bà gọi anh, Jungkook quay người lại, nhìn vào phòng đợi bà nói tiếp
" Seokjin có liên lạc với cậu không ??" 

Vợ ngốc (Kookmin ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ