【05】

211 8 0
                                    

24.09.2023

12.

Trên đường đi vào nhà, thiếu niên cứ đi tò tò phía sau tôi, không gian xung quanh yên tĩnh một cách lạ thường.

Mở cửa nhà, phía sau cánh cửa là một màn đêm tối đen, dường như lạnh đến mức chỉ còn lại bóng tối, yên tĩnh đến mức chỉ còn có sự lạnh lẽo, lúc này Lục Khương Thiên Yết đi sau lưng tôi bỗng nhiên đứng im tại chỗ, không bước thêm cũng không lùi lại.

Vào khoảnh khắc này, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy đôi lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ của nó với những biểu cảm phức tạp, hiu quạnh, cô độc. Đến nỗi tôi còn nghĩ rằng nó cũng cô đơn giống như tôi vậy.

Chúng tôi đều là những đứa trẻ không có nhà. Dường như trên thế giới này, cũng chẳng thể tìm được người nào yêu thương chúng tôi.

Vì vậy chúng tôi phải học cách dò xét, học cách đáp trả. Phải sống một cách thận trọng, dè đặt nhưng không thể kiêng nể.

Đó cũng chỉ là suy nghĩa thoáng qua, bước vào nhà tôi bật đèn và máy sưởi lên, đồng thời cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài rườm rà, chỉ còn lại chiếc váy đen khoét eo xinh đẹp, trở lại với dáng vẻ như trước kia.

"Vừa rồi không phải bị nhiễm lạnh sao?"

Tôi bước đến nắm lấy tay của Lục Khương Thiên Yết, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng sưởi ấm tay nó.

"Em đi tắm trước đi, tắm xong rồi thì đến phòng chị.... Chị kể chuyện cho em ngủ."

Tôi nhếch khóe miệng cười nhẹ.

Ngay lập tức Lục Khương Thiên Yết liền lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa lo lắng, khẽ gật đầu.

Khi tôi chạm vào tay nó, mặt nó vẫn cứ ửng hồng, sau đó vội vàng đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng đó, tôi càng cười tươi hơn.

Mới có xíu mà mặt đã đỏ hết rồi sao....

Tôi dám chắc với em, về sau em sẽ còn đỏ mặt nhiều hơn thế nữa?

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, sau đó cánh cửa bị đẩy nhẹ vào, cậu nhóc mặc chiếc áo len ngoan ngoãn đứng bên ngoài ngưỡng cửa, chỉ là sau khi tắm xong thì khuôn mặt lại trở nên mlem mlem.... và còn trong sáng đến kinh ngạc.

Lục Khương Thiên Yết lúng túng đứng ở cửa, như thể nó sẽ không dám vào nếu không có sự cho phép của tôi.

"Chị Xử Xử, em có thể vào trong không?"

Trên mày và mắt của nó tựa như có ý cười, nụ cười thoáng qua, điều đó làm lộ ra con tiểu quỷ bên trong nó, nhưng sau đó liền trở lại dáng vẻ của một cậu nhóc ngoan ngoãn.

Tôi chỉ gật đầu, xoay người vén chăn lên.

"Vào đây, chị làm ấm giường cho em."

Thằng bé sửng sốt, mặt hơi ửng hồng, không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy.

" Ấm.... giường?"

Nó ngập ngừng, ngập ngừng đi lại, hai chân mảnh khảnh trèo lên giường, dường như đang cố gắng trấn tĩnh bản thân, nuốt một ngụm nước bọt làm cho hầu kết của nó khẽ dao động. Khi đến gần, mùi thơm sữa tắm và mùi oải hương vương trên quần áo của nó khiến tôi có chút mụ mị.

[Hoàn][CV][Xử Nữ - Thiên Yết] Bệnh Chiếm HữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ