Chương 2.4: Same room or same bed (Final 1)

943 52 14
                                    

Không gian tâm tối và ẩm ướt, cảm giác khó chịu và bí bách. Tâm trí như bị xoắn chặt, méo mó cùng âm thanh xa kéo dài, vọng lại càng ngày rõ ràng. Ánh sáng len lỏi chợt bừng lên đánh thức Thiên Thần khỏi cơn mộng mị, bên tai văng vẳng tiếng bóp còi của xe cộ vọng lại bên ngoài cửa sổ.

Tầm mắt mờ cố gắng lấy lại tiêu cự, đôi đồng tử xanh đang cố thích nghi với ánh sáng thiên nhiên bên ngoài. Vùng trán ong ong choáng váng do cơn đau đầu vì một giấc ngủ tệ, Aziraphale từ từ ngồi dậy, nhăn mày tập trung lấy lại thị giác và tinh thần, định hình lại tình hình hiện tại.

Lần đầu tiên trong suốt các thiên niên kỉ của nhân loại, Thiên Thần được nếm trải cái gọi là Ác mộng đêm, nơi mà mọi điều điên khùng đều có thể xảy ra và không còn cách nào khác ngoài việc đón nhận. Cảm giác chân thực vẫn còn, cặp mắt vàng vẫn hiện hữu trong tâm trí Aziraphale, trong một khoảnh khắc anh đã nghĩ rằng Crowley sẽ thật sự nuốt chửng lấy mình một cách ngon lành. Nhưng đó đâu phải là Crowley thật đâu nhỉ ? Tất cả chỉ là do trí tưởng tượng mà bộ não tự nghĩ ra và rằng ngay từ đầu, đó không phải là tên Ác Quỷ quen thuộc của mình.

Aziraphale rùng mình, nhớ đến hình ảnh bản thân bị cuộn tròn, tứ chi bị khoá chặt, không thể phản kháng kéo lê đến dưới gốc cây Táo Cấm, quần áo bị nhầu nát. Con quái vật to lớn xé toạt vạt áo trắng, đôi mắt nhìn ngắm cơ thể, từ đằng sau chiếc đuôi quấn lấy đôi tay trần của anh, dùng lực mạnh kéo thẳng hai tay Thiên Thần dựng đứng, đầu bắt đầu tiến lại gần và cắn mút đầu ngực mạnh bạo. Trong giây phút vang xin, Aziraphale đã nức nở rơi lệ, khuôn mặt anh nhăn lại vì đau đớn, làn da trắng dễ dàng ửng đỏ, miệng liên tục nỉ non gọi tên người anh tin tưởng nhưng không được hồi đáp, Thiên Thần đã khóc.

Cảm giác ấm ức vẫn còn vương vấn, rõ ràng mình đã rất cố gắng gọi tên, nhưng hắn vẫn không dừng lại hay là xuất hiện cứu lấy Thiên Thần.

Thật quá đáng.

"Hức.. hic... Crowleyy... Crowley ơi..." Aziraphale thút thít gọi, sợ sệt bản thân vẫn còn đang mắc kẹt trong ảo cảnh và rằng trong thế giới này cũng thiếu đi bóng dáng của Tên Ác Quỷ.

Lộp cộp lộp cộp, tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài hành lang, bóng đen quen thuộc xuất hiện vội vã sau cánh cửa phòng, lao thẳng đến giường nơi Thiên thần đang ngồi, Crowley vụng về luốn cuốn, thần kinh hắn đã căng thẳng cả đêm suy nghĩ về việc sẽ xảy ra khi Aziraphale tỉnh lại, hắn sợ sệt bị phát hiện, sợ bị mắng, sợ bị đánh giá hoặc tệ nhất theo hắn là bị đuổi. Nhưng hắn đã lầm, viễn cảnh trước mắt còn tồi tệ hơn cả tưởng tượng, là nhìn thấy Thiên Thần của hắn, ở trên chiếc giường ngủ trắng lớn, rơi lệ.

Tình hình tệ hơn bao giờ hết, tay chân như đóng băng vì tê liệt. Trong hơn 6000 năm quen biết, mặc dù cả hai đã vô số lần cãi nhau, giận hờn nhau không ít, hắn cũng chưa bao giờ thật sự nhẹ nhàng hay nhường nhịn gì trước, nhưng Aziraphale cũng không phải thuộc dạng yếu đuối gì. Em ấy từng giận dỗi hắn, trách móc hắn, ngó lơ hắn nhưng chưa bao giờ hắn để chuyện tệ đến mức này.

Ngay từ giây phút nhìn thấy gương mặt Thiên Thần nhỏ bé, hắn nhận ra rằng hắn tiêu rồi. Kể từ giờ dù là bất kì chuyện gì, người trước mắt hắn sẽ luôn đúng, em ấy sẽ luôn có được điều em ấy muốn, và hắn sẽ không thể cũng như không muốn phản kháng lại thứ cám dỗ chết người này.

GOOD OMENS | One step closer to my beloved AngelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ