Phía sau có một giọng nói.
- Chuyện gì vậy?
Quay đầu nhìn thấy gần đó một người đang đi tới, bá khí trên người một tầng uy nghiêm. Hạ sĩ kia vừa nhìn thấy người này vội vàng đưa tay lên chào.
- Thượng sĩ Pirapat.
Earth Pirapat liếc mắt nhìn, thấy một đám học sinh trên người vẫn còn vận đồng phục, vài người thậm chí khi nhìn hắn vẫn còn vương vài tia sợ sệt. Hạ sĩ kia trình bày.
- Những người này là học sinh từ Tây An tới nói là muốn trợ giúp cứu viện, tôi đang khuyên họ trở về.
Earth Pirapat ngẩng đầu nhìn, ở trong đám đông nhìn ra Fourth Nattawat. Kỳ thực những lời vừa rồi hắn đều nghe toàn bộ, chỉ là cậu thiếu niên này bất giác làm hắn nhớ tới một người.
Doanh trại buổi đêm đốt vài đống củi, đại tá Arthit Chirawan tập hợp vài người lại bàn chuyện trinh thám tình hình bên địch, người đi cần phải có khả năng cho nên đa số đều là binh lính đã qua đào tạo được một thời gian, nghe đâu phía tân binh có người xung phong.
Vài cành củi khô cháy tí tách, đám lửa bập bùng. Đại tá Arthit Chirawan ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đang ngồi phía đối diện, trên cánh tay vẫn còn cuốn một băng vải trắng, vết thương của hắn còn chưa lành.
- Không được, trinh thám lần này cần là người có kỹ năng, tân binh như cậu còn chưa hiểu chuyện.
Người kia ngẩng đầu nhìn, ánh lửa bập bùng hắt vào đôi mắt hắn sáng rực lên, giống như nhiệt huyết đang cuồn cuộn chảy trong người hắn.
- Không phải doanh trại quân địch đóng gần bờ sông sao? Tôi có thể bơi rất thành thạo.
Đại tá Arthit Chirawan không nhìn hắn, ánh mắt ông rơi trên những ngọn lửa bập bùng, lông mày nhíu lại cương nghị.
- Cậu là tân binh, tôi nói cậu không có khả năng thì đây chính là mệnh lệnh.
Người thanh niên kia nhìn thẳng ông, ánh mắt ấy giống như rực lên cả lửa sáng. Chẳng bị những lời ông vừa nói làm cho lung lay, ngược lại càng thêm kiên quyết.
- Chỉ vì tôi là tân binh? Sao đại tá lại có thể ích kỷ như vậy? Không lẽ chỉ có những binh sĩ đã chiến đâu lâu nay mới có thể đổ máu ra bảo vệ cho tổ quốc cho đồng bào còn tân binh chúng tôi thì không ư? Máu đang chảy trong người tôi là máu của người Đại Hàn Dân Quốc, tôi không thể đổ máu để hy sinh cho đất nước hay sao? Còn nói chúng tôi ra chiến trường đánh trận, ngay cả chuyện thám thính tình hình của quân địch còn không làm được vậy tôi làm sao bảo vệ được tổ quốc mình?
Đại tá Arthit Chirawan quay đầu nhìn hắn, đáp lại ông chỉ là một ánh mắt cương trực không run sợ không tránh né. Người thanh niên này, khiến cho ông cảm thấy nhiệt huyết trong người cậu ta đang rực cháy lên như lửa hồng, gió nào cũng không thể dập tắt.
- Tên của cậu?
Ông hỏi, người thanh niên kia ánh mắt hơi dừng lại. Sau đó giơ tay lên làm động tác nghiêm.
BẠN ĐANG ĐỌC
GeminiFourth • Yêu Anh Hơn Một Vạn Lời Hứa
FanficGeminiFourth Ver • Bối cảnh Hàn Quốc Mỗi khi Gemini Norawit đồng ý với Fourth Nattawat một điều gì đó, cậu thường túm lấy cánh tay hắn nằng nặc. - Anh hứa đi. Hứa với em một vạn lần. Mà, Gemini Norawit tất cả đều đáp ứng cậu không một lần do dự...