#45 Vỡ vụn

28 1 0
                                    

Bên ngoài, tất cả mọi người đều sôi sục không thôi. Tiếng vũ khí đập mạnh vào nhau. Tiếng da thịt bị cắt thành từng mảnh. Tiếng gào thét thảm thiết cứ vang lên không ngừng nghỉ. Tử lúc tỉnh lại, Xiao như một con quái vật, điên cuồng lia Hòa Phác Diên về mọi thứ xung quanh mình. Chỉ vì thứ quái vật thí nghiệm theo mấy nhà giả kim thuật này đến trường tìm vật thí nghiệm mới mà gây ra không ít chấn động.

Xiao là một người chưa bao giờ có giấc ngủ ngon nên nhanh chóng bị đánh thức. Mở mắt ra liền thấy một con quái vật nhầy nhụa đang nhìn chằm chằm mình. Những giọt chất lỏng trên con quái vật cũng nhỏ xuống khuôn mặt trắng ngần kia. Đôi mắt vàng mai mở to, trừng lên nhìn con quái vật đang chuẩn bị nuốt chửng mình. Một quả cầu phong từ bên trái lao đến, đánh bay con quái vật. Xiao có một loại cảm giác bất an, liền bật dậy, quay sang bên phải mình. Xác của con quái vật văng ra khắp nơi, bên cạnh là một quả cầu đầy những đám nhầy nhụa đang lúc nhúc. Thấy vài bãi nhầy đang động đậy, trườn về một phía chuẩn bị hợp lại một thể. Xiao liền đưa tay ra không khí, Hòa Phác Diên đã ở trong tay. Dù đã trọng thương đến mức băng trắng kín người, nhưng đã hàng trăm nghìn năm cận kề với cái chết, những vết thương này chẳng là gì cả. Cái lều kín cổng đã bị thiêu rụi, chỉ có những thứ đồ xung quanh cơ thể bất động của Aether là vẫn còn nguyên vẹn. Nahida với ý chí quyết tâm, đã tạo ra một kết giới có hình dạng mái vòm, bảo vệ cái xác không hồn của Aether được nguyên vẹn. Kết giới được sự thành tâm của cô bé mà cứ dần dần to lên, cuối cùng nổ tung. Xác của đám quái tiếp xúc với sự cháy từ cây cối và châm ngòi của lửa thì lập tức phân hủy, tan vào không khí.

Khung cảnh bên ngoài thật hỗn loạn. Người. Quái vật. Kẻ xấu. Anh hùng. Tất cả đều hòa vào cuộc chiến đẫm máu, không còn biết đâu là anh hùng hay chỉ còn các sinh vật tàn sát lẫn nhau. Có người nói con người chính là sinh vật tàn nhẫn nhất. Tạo ra những thứ khủng khiếp, ghê tởm chỉ để xem trò đùa thiên hạ. Lợi dụng một thứ rồi lập tức vứt bỏ sau khi đã chán.

Xiao nhảy lên cao, chĩa thẳng mũi nhọn của Hòa Phác Diên hướng xuống phía dưới, như một sự trừng phạt thay cho các vị thần. Hàng nghìn con quái thét lên đau đớn, hàng trăm con người kêu gào. Những tiếng gào hét thảm thiết này, hàng trăm nghìn năm rồi, Xiao chưa từng nghe lại. Người chết như ngả rạ, rải rác ở khắp mọi nơi. Trên một đống xác người chất cao như núi, có một bóng người đang đứng, còn có thêm một cây Hòa Phác Diên phát ra ánh xanh lục bảo. Đôi mắt vàng mai đã trở nên lạnh lẽo từ bao giờ, trừng lên trên khuôn mặt tối ầm. Thấy một đám vật thí nghiệm nữa đang hướng hết về phía mình. Rồi nhìn vào kết giới mang một màu xanh trong, bên trong đó có một người đang chờ đợi Xiao. Một người có mái tóc vàng. Đôi mắt vàng kim vẫn luôn nhìn Xiao với ánh mắt ôn nhu. Đôi tay to lớn luôn ôm trọn Xiao. Một bờ vai nơi Xiao có thể dựa vào bất cứ lúc nào. Một con người đã luôn yêu thương, những hơi thở, những ấm áp của người ấy đã in sâu bên trong trái tim băng hàn ngàn năm lạnh lẽo của Xiao. Nhen nhóm một ngọn lửa. Xiao nghĩ đến Aether vào giây phút ấy. Liền cắt chặt răng. Đôi mắt vàng mai mang sát khí lạnh lẽo âm độ. Hòa Phác Diên bị nắm chặt đến mức nghiệp chướng cũng theo đó mà tỏa ra. Cơ thể lập tức biến mất, vút qua đám quái ghê tởm ngay trước mắt. Hàng trăm nghìn quân địch cũng theo đó mà kêu gào thảm thiết. Những tiếng vụn thịt bị cắt ra rồi rơi xuống. Máu bắn ra xung quanh. Tạo ra một chiến trường thật sự. Người ta nói con người khi yêu có thể vứt bỏ cả dáng vẻ yên hòa vốn có. Quả thực có thật...

[Genshin Impact] Học sinh mớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ