Giải bóng đá thiếu niên thế giới sắp sửa bắt đầu. Trước đó vài hôm, Juan Diaz cùng đội tuyển trẻ Argentina đã có mặt tại Pháp - một phương trời của nghệ thuật, và cũng là nơi có một nền lịch sử bóng đá lâu đời.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng ở khách sạn, mấy cậu nhóc Nam Mỹ kéo nhau đi thăm thú đường xá của đất nước Pháp nổi tiếng. "Hòn ngọc kim bảo" Diaz cũng không ngoại lệ, thậm chí, cậu ta còn là người hăng hái nhất.
"Mình đi thôi, Pascal! Tớ muốn đi chơi!" Kéo tay người bạn thân từ thuở bé, Diaz cười tươi rói chạy ra ngoài, Pascal cũng vội chạy theo.
"Ấy, Diaz! Đợi tớ với nào!" Pascal bất lực nhìn cậu bạn mình chạy đi với tâm trạng như một đứa trẻ được dắt đi chơi rồi buông một tiếng thở dài. Diaz lúc nào cũng năng động như vậy, Pascal đã quen với điều đó rồi.
Cậu nhóc Nam Mỹ với đôi mắt màu lam như phản chiếu bầu trời và mái tóc đen quăn tít chạy lăng xăng khắp các nẻo đường, ngó hết chỗ này đến chỗ kia. Mỗi lần thấy thứ gì là lạ, đôi mắt kia sáng lên như sao trời. Diaz không giấu nổi sự hào hứng, cậu ngắm nghía đủ thứ, liếc trái phải, trên dưới, như đang cố thu vào tầm mắt mình vạn vật nơi đây.
Cậu ta cứ chạy đi thật nhanh, chạy xa mãi, thăm thú đủ chỗ lân cận. Những cửa hàng nhỏ ở hai bên đường, hay những đồng hoa, và mọi người đều nói thứ tiếng xì xà xì xồ mà cậu nhóc người Argentina chẳng hiểu lấy một từ, tất cả đều khiến cậu vô cùng hứng thú.
"Nơi này tuyệt thật đấy, Pascal!" Diaz cuối cùng cũng dừng bước, ngoái lại đằng sau cười một cái với cậu bạn thân.
"Ơ..."
Nhưng chẳng có Pascal nào ở đó sau hết.
"Cậu ấy đâu mất rồi?" Diaz đơ người gãi đầu, rồi chuyển qua bối rối. Phải chăng là do cậu chạy nhanh quá nên Pascal không kịp đuổi theo? Hay Pascal không muốn đi chơi với cậu?
Chẳng biết nữa, nhưng có lẽ Diaz đi lạc mất rồi.
"Phải làm sao bây giờ..." Sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt màu trời đẹp lộng lẫy. Diaz mải chạy quá, cứ ngắm đường ngắm xá mà không để ý nhớ đường về, giờ thì cậu chẳng biết làm thế nào để về lại khách sạn nữa.
Thế là Diaz cứ quay lại đằng sau mà đi, đến khúc rẽ thì chọn đường theo cảm tính. Và, sau mười phút trời, cậu nhóc vẫn chưa về lại được khách sạn.
Trên đường, cậu nhóc trông thấy một siêu thị nhỏ. Cậu quyết định vào đó hỏi đường, bởi vì cậu nghĩ nhân viên ở siêu thị chắc sẽ biết đường. Nhưng đến lúc đứng trước quầy thanh toán, cậu ta lại ú ớ chẳng biết phải nói làm sao. Đơn giản thôi, bởi vì cậu đâu có biết tiếng Pháp.
"Em muốn mua gì nào?" Anh nhân viên tóc vàng có dáng người cao ráo cúi xuống dịu dàng hỏi cậu nhóc, nhưng Diaz chẳng hiểu gì hết.
"Em... Em..." Cậu lẩm bẩm mấy từ tiếng Tây Ban Nha, giọng nói nhỏ tí xíu và bối rối thấy rõ, làm cho anh nhân viên cũng bối rối theo. Cùng lúc đó, một nhóm các bạn gái, có vẻ là học sinh cấp ba, cũng đi đến quầy thanh toán. Trông thấy Diaz đứng lớ ngớ ở đó, một người trong số họ ồ lên:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Captain Tsubasa] Bên Ngoài Sân Cỏ
FanfictionTui đang vã, mà fandom thì ít hàng cp quá nên chạy đi tự viết một bộ luôn cho nóng, với cả tại sắp có anime của phần Jr Youth:Đ. Như mọi khi, mấy bồ nên lưu ý chút xíu trước khi đọc: - Đây là fanfiction của bộ truyện Captain Tsubasa (và có thể là cả...