Lee Minhyung lần nữa hối thúc bạn học nhỏ bên cạnh mình, chỉ vào tờ đề trong tay cậu.
"Được rồi, vậy bài nào không giải được đem đây, tôi coi cho cậu."
Ryu Minseok vẫn hơi có chút chần chờ. Thú thật, cậu sợ bản thân sẽ không hiểu được những gì Lee Minhyung giảng cho mình, dù sao tư duy học bá vẫn là khác người thường. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, học bá cũng chỉ làm đúng trách nhiệm mà thôi, nếu cậu tiếp tục từ chối hẳn cậu ấy sẽ khó xử lắm, cứ ậm ừ qua chuyện rồi nhờ Moon Hyeonjoon giảng lại cho chắc cũng không tệ. Nghĩ bụng vậy, Ryu Minseok chìa bài của mình ra cho bạn cùng xem những câu sai bị khoanh đỏ.
Lee Minhyung cẩn thận xem kĩ từng câu một trong bài của cậu. Hắn nhận ra cậu bạn cùng bàn của mình dù đến lớp không bao giờ nghe giảng nhưng cũng không phải là bị mất gốc, trái lại cách giải một số bài khá là tối ưu hơn so với cách giải được dạy trên trường dù cùng dùng chung một kiến thức. Cũng đúng, chủ tịch Ryu mà không thuê nổi cho con trai một gia sư tốt hẳn sẽ thành chuyện cười trong mắt mọi người mất.
Sau khi xem qua một lượt, hắn bắt đầu tóm tắt lại cho cậu nghe về những công thức cậu đang chưa nắm vững rồi mới chỉ cậu cách áp dụng nó lại vào từng bài tập.
Thái độ của Ryu Minseok dần chuyển từ ngờ vực sang kinh ngạc, cậu đã coi thường học bá rồi, không ngờ học bá không chỉ biết học tập mà còn rất biết cách giảng bài cho người khác, tập trung xoáy sâu vào những kiến thức hẵng còn rối rắm trong tâm trí cậu. Ryu Minseok bị cuốn theo lời hắn, bắt đầu chăm chỉ cúi sửa lại bài tập.
Hai chiếc đầu chụm vào nhau, một lớn một bé. Lee Minhyung ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên mái tóc mềm của bạn nhỏ kế bên làm hắn có chút xao động muốn xoa lấy đầu nhỏ đang yên lặng làm bài, nom vô cùng ngoan ngoãn kia.
Ryu Minseok sửa được xong bài cuối cùng trong đề, vô cùng hào hứng ngẩng đầu ăn mừng với bạn cùng bàn, lại vô tình để đầu va với môi của người kia. Cậu giật mình vươn tay xoa lên phần đầu vừa bị đụng của mình, đồng thời nhận ra việc cả hai đang sát gần nhau quá mức. Vóc dáng nhỏ bé của cậu bây giờ chẳng khác gì đang lọt thỏm trong lòng Lee Minhyung.
"Này, ngồi xích qua kia đi. Tự dưng chỉ bài mà ngồi sát rạt vậy? Này, nghe đây nói gì không? Mọt sách! Mọt sách!"
Đại não Lee Minhyung bấy giờ còn đang chìm đắm vì cảm giác mềm mại của mái tóc vừa va vào môi mình kia, mềm hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Nghe tiếng bạn cùng bàn gọi biệt danh "mọt sách" đến mức sắp bùng nổ, hắn mới thoát ra khỏi vùng trời riêng suy nghĩ, cuống quít quay đi.
"Làm như Ryu Minseok này là ma quỷ không bằng." - Cậu âm thầm bĩu môi khinh thường.
Tiếng chuông tan tiết vang lên, phá vỡ bầu không khí xấu hổ của hai người, hay đúng hơn là một người đơn phương xấu hổ. Lee Minhyung rút điện thoại nhắn tin cho Choi Wooje như đã dự tính trước đó.
"Ngày mai đem Moon Hyeonjoon của em đi học nhóm đi, khéo nó trượt top 5 đấy."
Chỉ trong chốc lát đã có tin nhắn lại.
"Đồ ngốc đó thì mắc mớ gì em chứ? Chả liên quan."
Lee Minhyung cười khẩy, ai không hiểu chứ hắn làm sao lại không hiểu tên nhóc họ Choi này cơ chứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Guria | Đại ca
Fanfiction"Lee Minhyung, tôi bảo kê cậu rồi, cậu nên gọi hai tiếng đại ca chứ nhỉ." Lee Minhyung để tay phía sau ra hiệu cho đám đàn em mau cút, cúi đầu nhìn bạn cùng bàn nhỏ con có vẻ hung dữ trước mặt, dịu ngoan mở miệng. "Đại ca." "Ngoan." Học bá Lee 'Guma...