“Ôi… anh Nam, em đau đầu quá. Đau chết đi được.” Trong một căn phòng rộng rãi với tiện nghi đầy đủ, Mai Việt và Hoàng Nam đang ngồi nhìn nhau. Chính xác hơn là có mỗi Hoàng Nam nhìn. Mai Việt nằm trên giường, chăn đắp kín, thi thoảng bức bối trở mình qua lại. Từ trên trán cậu, mồ hôi tuôn ròng ròng.
Nói cách khác, Mai Việt đã dính cảm sốt khá nặng. Tầm xế chiều, Hoàng Nam qua phòng gõ cửa tìm gặp cậu bàn chuyện thì cậu không mở. Một phút. Hai phút. Hết kiên nhẫn, anh hé thử vào trong thì phát hiện tình trạng này. Thế là trong vòng một đến hai tiếng sau đó, Hoàng Nam giữ mình bận bịu với công cuộc lau người, thay áo, chườm đầu đến nỗi quên cả vụ tìm kiếm ý tưởng xây dựng lyrics cho bài rap trình diễn. Những năm tháng bên Úc, đã có mấy lần anh sống một mình và bị bệnh tật hỏi thăm, thế nên chỉ mỗi gã trai gai góc mới hiểu không có ai giúp khốn đốn đến mức nào. Suốt buổi anh chăm sóc, Mai Việt chỉ lờ đờ được vài câu than mệt, thốt lên bằng giọng vốn đã khàn nay còn khàn hơn.
“Okay.” Xem chừng mọi thứ đã ổn thỏa, Hoàng Nam mới khẽ kéo ghế lại gần trò chuyện. “Qua hay nay em ở đâu mà để bị đến mức này? Khổ thân”
“Thì… thì sáng em có việc ở ngoài tí. Em… Người đ-đau quá anh Nam. Mệt nữa.” Việt đối đáp như thể sợ rằng sẽ nói gì đó khiến người anh cả trong nhóm phật lòng. Có lẽ thế. Không biết nữa. Đầu cậu giờ ong ong quá; tuy thế cậu vẫn ráng thẩm thấu từng câu chữ từ chất giọng Bắc đặc sệt để có thể đường hoàng gửi lại trả lời.
“Ra ngoài?” Hoàng Nam ngạc nhiên. “Sáng nay mưa to mà! Em dầm mưa à-” Cửa phòng bất thình bật mở bởi một vị khách lạ, lần hai trong hôm nay. Là Tiến Thành. Dẫu chưa nhớ hết tên thành viên trong nhóm, Tiến Thành có riêng quả đầu cắt nhuộm lởm chởm cùng nguồn năng lượng không thể lẫn vào đau. Thốt lên tiếng “ơ” đầy bất ngờ, y bước nhanh đến cạnh giường bệnh, thở dài.
“Nó nói lý do với anh chưa?”
“Lý do gì?” Hoàng Nam hỏi ngược. “Cái khiến ẻm ra vầy á hả?”
“Ừ. Chẳng hiểu kiểu gì, sáng em thấy nó đứng giữa sân. Em có hét gọi vào mà nó không vào. Lúc đầu em nghĩ nó tìm đồ mất hay gì đó quan trọng, mà rồi nghĩ lại ‘thế quái nào lại đi tìm lúc mưa’, dở hơi không cơ chứ? Lúc đó trên sân không có ai. Nó phớt lờ nên em cũng chả nói chi cho mệt.”
“Ẻm đứng bao lâu?”
“Chắc tầm nửa tiếng hơn gì đấy đấy. Em bảo ‘lát mày mà không vào thì tao báo anh Thái’ thì nó mới chịu bước vô. Lúc chạm mặt cũng không thèm chào luôn. Lầm lầm lì lì. Nay bị cái gì ấy!”
“Ư…” Đang bệnh nên không thể lên tiếng phản bác (hoặc không muốn), Mai Việt chỉ biết thở từng hơi gắng gượng. Hoàng Nam liền nỗ lực lên tiếng xoa dịu. “Thôi, bớt nóng. Chắc ẻm có chuyện gì khó nói cần giải tỏa thôi. Nếu có lý do riêng… gì đó thì mình không nên nặng lời. Thế nhé. Mà chú em qua đây có việc chi không?”
“Thăm xem thằng này nó thế nào thôi. Với anh Thái bảo em báo với mọi người là nửa tiếng nửa xuống sảnh để đi tập á. Mà nghịch ngu thì chắc bước còn không nổi chứ nói chi tập.” Hydra cười khẩy. Dù cơ thể đang cứng đờ, lẩy bẩy, nhận thức của Mai Việt vẫn hoạt động bình thường và cậu chắc chắn không ưa câu trêu đó. Ở chiều hướng đối diện, Hoàng Nam lâm vào thế bối rối. Phải, hoạt động teambuilding, xây dựng tình thân trong đội rất cần thiết song ở mặt khác, Mai Việt cũng rất cần có ai đó chăm sóc; tình cờ thay người nhiều kinh nghiệm nhất lại là Hoàng Nam. Trên hết, anh hiểu chương trình cũng không muốn có lùm xùm gì về một thí sinh phải đi viện do hành động bất thường.
![](https://img.wattpad.com/cover/352428270-288-k925994.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Miketak] chia sẽ sự vã này
FanficCP : Trần Mai Việt × Lê Hoàng Nam (Mikelodic × Voltak) -Tất cả câu truyện trong đây đều không cùng tác giá đâu nhé! -Nơi đây đơn giản chỉ để tổng hợp những chiếc comm Write tui đặt cho otp vì quá vã -Ngọt có,R18 có,Ngược có!