Vì Chúa, Việt thề là gã không phải một tên biến thái, hay là một thằng vã quá mức về nhu cầu tình dục của bản thân, nhưng mỗi lần thấy Nam, gã chỉ có thể nghĩ về cái thân hình của nó. Cái thân hình ấy ngon nghẻ hơn cả một miếng bít tết bự. Việt cảm giác như mình là một con Alaskan khổng lồ chỉ muốn chén sạch miếng bít tết ấy.
Việt, dám cá cả cái điểm rap của gã, rằng không có cái thứ gì có thể đánh bại được sự khiêu gợi khi mà Nam ở trong phòng tập gym với chiếc áo ba lỗ của nó. Cái áo mỏng, thấm mồ hôi nên gần như trong suốt, dính lại vào da thịt làm cơ múi ẩn hiện mờ mờ bên dưới lớp áo trắng. Việt nuốt nước bọt, cố gắng giảm thiểu ham muốn của mình xuống khi ánh mắt gã vẫn không ngừng dán chặt vào cái yết hầu của Nam. Rồi mắt gã lia xuống cái mông tròn trịa bó trong chiếc quần đùi mỏng để tập, cái này mà nắn thì mềm phải biết!
Trong đầu Việt bắt đầu hình dung về Nam, về cách gã chén sạch nó. Đầu tiên, ồ đúng rồi, nụ hôn luôn là thứ được ưu tiên. Gã thích hôn, phải nói là nghiện hôn. Cảm giác khi hôn luôn khiến Việt đê mê tựa một liều thuốc phiện hạng nặng, nhất là liều thuốc phiện ấy có hình dáng của đôi môi thuộc về người tên Lê Hoàng Nam. Nghĩ đến đây làm gã rạo rực cả người lên. Việt thở dốc, mồ hôi làm tóc gã bết lại, rũ xuống khuôn mặt góc cạnh làm che mất một phần của đôi mắt đen thẫm. Sau đó, sau đó gã sẽ miết lên yết hầu của Nam, điều này sẽ khiến nó hứng hơn. Tưởng tượng chiếc cổ trắng trẻo ấy, miết lên yết hầu rồi gã sẽ cắn nhẹ vào nó để rồi nổi lên vết cắn đỏ ửng. Của gã, điều đó sẽ thể hiện rằng Nam đã có dấu ấn của gã, rằng nó là của riêng gã. Căn hộ chung cư im ắng, tiếng thở của Việt càng rõ hơn, gã không sợ lắm, tường vốn cách âm. Gã nghĩ đến Nam, đến khuôn mặt nó, đến cơ ngực nở nang như một ổ bánh mì nóng hổi mà gã chỉ muốn vồ lấy bú lấy bú để. Rồi đôi tay gã sẽ trượt xuống bụng, cơ bụng của Nam hẳn là săn chắc lắm. Gã sẽ giữ vào eo của nó, giữ thật chặt và thúc mạnh vào bên trong, chắc hẳn bên trong Nam ấm lắm. Nghĩ về cái tương lai ấy khiến gã hứng hết cả lên, từng mạch máu chảy nhanh hơn và tim gã đập càng mạnh. Việt giật bắn người lên, phả ra một hơi dài…. Và rồi gã bắt đầu xả nước bồn tắm, tiếng nước chảy róc rách vang khắp căn hộ đang bị bao trùm bởi một màu tối lành lạnh của màn đêm. Việt chắc chắn một ngày nào đó gã sẽ phải xử lý sạch Nam, dù cái giá có ra sao đi nữa…
“Ting ting”. Tiếng tin nhắn gửi đến, là từ bên quản lý. Việt cầm cái sandwich trứng vừa làm lên, ngoạm một miếng lớn, tay còn lại nhấn vào thông báo. Một thành viên bị gãy chân do ngã xe. Ôi trời, đây là một tin lớn đấy, bọn họ sẽ phải lùi lịch xuống. Mau chóng xử lý nốt cái sandwich, Việt suy tính việc sẽ làm ngày mai, ngày mà đột ngột trống lịch. Gã có thể nghỉ ngơi một chút, một cốc trà lạnh với vài viên kem nghe có vẻ lý tưởng, hoặc đi chơi đâu đó cũng không quá tệ, Việt phân vân. Tin nhắn group Zalo nhảy liên tục làm cái máy của Việt rung bần bật, tiếng thông báo ting ting. Có vẻ mọi người rất lo lắng cho cậu rapper bị gãy chân kia, tội nghiệp. Không ai muốn mình bị tai nạn vào lúc này cả, cậu kia hẳn cũng khổ sở lắm. Nhưng tiếng thông báo làm Việt không tập trung được, gã khó chịu tắt nguồn cái máy, tiếp tục ngẫm nghĩ. Có lẽ gã sẽ lên studio để chỉnh sửa lại giai điệu của gã, gã vẫn chưa thật sự ưng ý với nó lắm. Vòng 3 sắp tới, gã không thể nghỉ ngơi được. Việt phải giành được giải, bắt buộc. Những tham vọng rực lên nơi đáy mắt nâu ấm của gã. Gọt giũa, đẽo đục cho đến khi tạo ra được những giai điệu hoàn hảo nhất. Bản nhạc là bức tượng và Việt là một nghệ nhân. Gã sẽ tỉ mỉ điêu khắc lên bức tượng đẹp đẽ nhất, nổi bật nhất, rực rỡ nhất. Trần Mai Việt sẽ là kẻ tỏa sáng nhất trên sân khấu, gã sẽ trở thành mặt trời đẩy lùi ánh sáng yếu ớt của vầng trăng và những ngôi sao khác xung quanh gã, dẫu cho bất cứ giá nào. Bất cứ giá nào, luôn là thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Miketak] chia sẽ sự vã này
FanfictionCP : Trần Mai Việt × Lê Hoàng Nam (Mikelodic × Voltak) -Tất cả câu truyện trong đây đều không cùng tác giá đâu nhé! -Nơi đây đơn giản chỉ để tổng hợp những chiếc comm Write tui đặt cho otp vì quá vã -Ngọt có,R18 có,Ngược có!