"Seunghan? Em làm gì vậy?"
Đại dương sóng sánh khẽ ôm vết thương đang rỉ máu, Seunghan dán mắt vào bầu trời đang dần kéo mây đen. Xung quanh cậu không một bóng người, nơi đại dương xa xôi ấy tưởng chừng đã tồn tại hàng vạn năm qua. Và rồi không một ai đặt chân đến, đơn độc chỉ duy nhất thân xác cậu trôi nổi giữa sắc xanh đục ngầu lạnh giá.
Có ai đó đang gọi tên cậu.
"Seunghan! Em làm gì vậy?!"
Eunseok kéo cậu ra khỏi bồn tắm, vội vàng choàng lên người cậu tấm khăn. Seunghan mơ màng lấy lại tiêu cự trong mắt, đến khi nhận ra bản thân ngủ quên trong lúc tắm thì trước mặt đã phóng đại gương mặt lo lắng của Eunseok và Sungchan.
"Đừng bao giờ để Seunghan một mình khi tớ không ở đây."
"Mẹ kiếp! Seunghan, anh chỉ ra ngoài để mua thức ăn thôi!"
"Đừng mắng em ấy!"
Eunseok cố gắng kìm lại cơn giận của Sungchan, anh hiểu rõ người bạn này chỉ đang thấy tự trách. Sungchan không phải kiểu người sẽ tức giận và lớn tiếng với người khác, có lẽ vừa rồi khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Seunghan, Sungchan đã rất sợ. Hai mắt Seunghan như dại đi, bên tai vọng lại câu chửi thề của người anh lớn. Cậu ho sặc sụa, gan phổi nhiễm lạnh thôi thúc cậu rúc vào vòng tay của người kia, tựa như kẻ đuối nước vớ được phao cứu sinh.
"Không sao chứ? Em có lạnh lắm không?" - Sungchan nhẹ nhàng lau người cho cậu, trong khi Eunseok về phòng tìm một chiếc áo ấm để nhiệt độ cơ thể của Seunghan không ngày càng tệ hơn.
Sắc môi cậu hơi tím tái, tay chân lạnh đi và vai cậu không ngừng run rẩy. Seunghan áp miếng sưởi ấm vào gò má, may mắn là nó cũng giúp cậu thấy khá lên đôi chút.
"Em không nghĩ mình sẽ ngủ quên, hyung..." - Seunghan trả lời, giọng khản đặc vì cơ thể ngâm trong nước quá lâu.
Chợt, Sungchan bật khóc. Seunghan bối rối trước những giọt nước mắt của đối phương, vụng về đưa bàn tay gầy guộc lên lau đi mi mắt đỏ ửng trên gương mặt anh. Sungchan tự hỏi vì sao bản thân lại bất cẩn để cậu lại một mình trong ký túc xá mà không báo cho Eunseok, anh quên mất mọi người đã đến phòng tập và Eunseok là người nhờ anh chăm sóc Seunghan.
"Đáng lẽ anh phải đưa em theo cùng..."
"Là do em mà, em buồn ngủ quá. Không phải lỗi của hyung đâu."
Seunghan càng nói, Sungchan càng nức nở. Đến khi Eunseok quay lại với chiếc áo len dài tay thì Seunghan đã hong khô tóc và mặc lên mình bộ đồ thun mỏng, còn Sungchan lủi thủi vào bếp hâm lại sữa cho cậu.
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử. Seunghan đưa tay nhận lấy chiếc áo len, biểu tình muốn tự mặc lấy, nhưng Eunseok vẫn giữ khư khư trong tay. Sau cùng vẫn là Eunseok mặc cho Seunghan, bên tai là giọng cậu lí nhí bất lực: "Thế này thì sao gọi là đã chia tay chứ...".
Eunseok chỉ cười cho qua chuyện. Anh vẫn chưa biết lý do thật sự khiến Seunghan bất chợt nói lời chia tay với anh, nhưng điều đó cũng không mấy quan trọng.
Eunseok chỉ muốn bản thân bù đắp cho Seunghan thật nhiều, dù là người yêu hay đồng nghiệp, là một người anh hay đơn thuần là một trong những người bạn mà cậu có, thì Eunseok vẫn vui vẻ ở bên cạnh Seunghan. Eunseok tự nhủ nếu có kẻ nào đó mắng cậu một câu, anh sẽ đứng ra đánh cho kẻ đó thân tàn ma dại. Nếu ai đó trêu chọc quá khứ của cậu, Eunseok sẽ dạy cho người đó biết khái niệm của hiện tại và tương lai.
BẠN ĐANG ĐỌC
misoz | toska
Fanfiction"Không một từ nào trong tiếng Anh có thể biểu hiện được tất cả sắc thái ý nghĩa của 'toska'. Theo cách nặng nề nhất, nó là nỗi đau đớn trong sâu thẳm của một chấn thương về tinh thần, mà không có nguyên do cụ thể. Nếu nói một cách nhẹ nhàng hơn, thì...