extra story.

420 26 9
                                    

Hong Seunghan tạm dừng hoạt động hơn một tháng.

Và cũng từ đó, Song Eunseok biết được trầm cảm tái phát là một thứ rất đáng sợ.

[+63][-20] Nhìn mặt mũi gian manh, như con chuột vậy

[+30][-4] Nét chữ nết người, viết cái thư xin lỗi mà xiên xiên vẹo vẹo

[+45][-17] Tầm này thì out nhóm chứ ngừng hoạt động gì nữa, SM nói thế cho có tình người thôi

[+30][-10] Huyền thoại, từ dừng hoạt động vì sức khỏe, giờ thành out nhóm vì đống phốt luôn

Eunseok thoát khỏi bài viết trên Pann lúc ba rưỡi sáng, nhìn sang Seunghan đang ngủ bên cạnh mình. Trí óc hỗn loạn đến nỗi không ngừng tua đi tua lại hình ảnh cậu giằng co đòi lại chiếc lưỡi lam trong tay anh, vừa mới sáng nay thôi, Hong Seunghan đòi cắt cổ tay tự tử.

Qua tận một tuần Eunseok mới biết, Seunghan lén anh dùng thuốc an thần.

Thuốc an thần nếu dùng quá liều sẽ ức chế hệ thần kinh trung ương và gây ra rối loạn trong hoạt động não bộ, khiến con người ta dễ dàng bị rối loạn cảm xúc. Lúc ăn sáng vẫn thấy cậu cười nói vui vẻ, đến trưa đi làm về trước mắt phòng ốc tan hoang, còn có Hong Seunghan vô hồn ngã ngồi trên mặt đất, cổ tay đã rách nát từ khi nào.

Bác sĩ bảo rằng trầm cảm có thể tái phát, chỉ là Eunseok không ngờ nó lại ập đến như một cơn gió độc, nhanh tới nỗi khiến người ta hít thở không thông.

"Eunseok..."

"Anh đây".

Seunghan ngọ nguậy, hình như đang nằm mơ. Nghe thấy giọng Eunseok gần bên tai, cậu theo thói quen cứ thế xích vào lòng anh, lúc ngủ còn ngáy mấy tiếng nho nhỏ. Trong khi đó Eunseok thao thức mãi không ngủ được, nhìn băng quấn trắng cổ tay của cậu, lồng ngực không thể nào thở được một hơi nhẹ nhõm.

"Trả cho em, trả đây!"

Eunseok gói lưỡi lam vào miếng giấy, đem vứt túi rác vào thùng.

Ghé vào tiệm bánh ngọt, chọn loại ít đường một chút. Nhân viên hỏi anh có muốn ghi thêm chữ gì lên bánh hay không, Eunseok ngẫm nghĩ một hồi, cũng quyết định nhờ nhân viên viết một dòng chữ lên mặt bánh.

Mong em biết, rằng em luôn được yêu.

"Đồ ngọt giúp người ta vui lên, nhưng cũng có thể gây rối loạn tâm trạng. Nhưng một chiếc bánh kem thì không sao đâu, quan trọng là bệnh nhân cảm thấy thế nào khi nhận được chiếc bánh. Chỉ cần cậu cẩn thận một chút thì sẽ ổn thôi".

Giọng của vị bác sĩ vẫn quen thuộc như lần đầu tiên anh đưa cậu vào bệnh viện. Eunseok cá là ông ấy đã khá ngạc nhiên khi anh quay lại bệnh viện để hỏi về tái phát trầm cảm, không có bệnh nhân nào đi cùng anh, chỉ có Eunseok với chiếc áo đẫm mồ hôi vì vội vã.

Và thế là trên tay anh đang cầm một chiếc bánh.

- Seunghan dậy chưa?

- Rồi ạ, cậu ấy vừa ăn sáng xong, đang ở trong phòng đọc sách.

Sohee trả lời nhanh như chớp, báo cáo tình hình của Seunghan cho anh trong lúc Eunseok đến bệnh viện từ sớm.

Có một sự thật rất khó để chấp nhận, rằng mọi cố gắng trước đó của Eunseok trong hành trình chữa lành cho Seunghan, giờ đây gần như đổ sông đổ biển.

misoz | toskaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ