11.

577 30 3
                                    

Mỗi ngày anh đều hỏi em, rằng hôm nay của em thế nào.

Em muốn nói,

Em nhớ anh, yêu anh, muốn hôn anh.

"Nếu họ phát hiện thì anh có sợ không?"

"Em thì sao?"

Em không sợ cho bản thân mình. Bên trong em từ khi nào đã trở nên rỗng tuếch, em không còn sợ hãi miệng đời nữa.

Nhưng Eunseok, em sợ họ sẽ vùi dập anh. Ánh nắng quý giá của em, liệu sẽ bị nhấn chìm bởi họ hay không?

Em sợ lắm, Eunseok à.

Bình minh dịu êm ló dạng bên khung cửa, tiết trời vào xuân phần nào khiến tâm trạng của Seunghan thôi không còn âm u như những ngày cũ. Seunghan nghịch chiếc nhẫn trên tay, cái mông tròn ủm của Shin-chan khiến cậu bật cười.

Dễ thương giống anh ấy.

Chuyện là, Eunseok và Seunghan chính thức quay lại. Lần này anh là người mở lời, còn chuẩn bị một chiếc nhẫn Shin-chan phòng hờ trường hợp Seunghan từ chối.

Tất nhiên, mọi chuyện không đơn giản như Eunseok nghĩ.

"Cho phép anh làm bạn trai của em nhé?"

Ký ức của Seunghan tựa thước phim loạch xoạch tua chậm, giây phút ấy cậu tưởng tim mình đã ngừng đập. Hàng loạt suy nghĩ cứ thế dồn ép tâm trí cậu đến ngạt thở, về cuộc làm tình chóng vánh vào buổi tối hôm trước, về sự hy sinh của Eunseok và cả lời tỏ tình ngay lúc này.

Seunghan đã tự thôi miên bản thân rằng, khi cơ thể tiếp nhận những cú thúc sâu như tố cáo thứ xúc cảm yếu ớt trong thâm tâm, dây dưa triền miên trong ảo giác khiến cậu mong cầu được yêu thương, trớ trêu thay Eunseok đã ở đó và đáp ứng cậu. Tất cả chỉ là một tai nạn, vì Eunseok đang thương hại một kẻ phá rối nhưng lại tỏ ra mình là nạn nhân của bệnh trầm cảm.

"Anh sẽ không buông tay em như lần trước đâu."

"Vậy tại sao khi em muốn chạm vào anh, anh lại bỏ đi? Lúc đó em rất cần hơi ấm của anh, nhưng anh lại bỏ đi, anh đã bỏ đi, Eunseok."

Cảm xúc dồn nén khiến khoang phổi căng tức tưởng chừng sắp nổ tung, những suy nghĩ bị chôn giấu bấy lâu nay phút chốc bị Seunghan tiết lộ trong từng cơn nức nở.

"Anh..."

Eunseok không ngờ rằng hành động bộc phát khi ấy của anh đã để lại trong lòng Seunghan một vết thương khó lành. Nhưng sự thật là Eunseok không muốn bỏ lại cậu, chỉ là lúc đó, anh đã rất tức giận.

"Anh sợ cơn giận sẽ át đi lý trí, và lỡ như anh tổn thương em..."

"Sao cơ?"

"Anh chưa bao giờ để tâm đến bài báo đó. Khi ấy anh giận vì bản thân không thể làm gì để bảo vệ em, để em phải hứng chịu sự mạt sát. Nếu anh tiếp tục đối diện với những giọt nước mắt của em, anh sẽ không chịu nổi. Anh sợ mình sẽ nói những điều mà bản thân không kiểm soát được. Xin lỗi em, Seunghan, xin lỗi vì đã vô tình bỏ em một mình khi em cần anh nhất."

Dù như thế, Seunghan chưa bao giờ có ý trách Eunseok. Cậu chỉ mong anh đưa ra lời giải thích, và Eunseok đã cho cậu một câu trả lời tường tận.

misoz | toskaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ