Đó là lần ân ái đáng nhớ nhất kể từ khi cả hai yêu nhau. Seunghan thi thoảng vẫn mơ hồ trăn trở về việc Eunseok còn tình cảm với cậu, ngay cả khi cậu đã rời bỏ anh một cách đường đột đến vậy. Nhưng Seunghan luôn nhận lại duy nhất một câu trả lời.
"Anh ở đây để giúp em chữa lành, vì anh yêu em, Seunghan."
Seunghan nhớ mãi khoảnh khắc Eunseok tránh khỏi cái chạm tay của cậu, vào cái ngày vụ việc hẹn hò trước khi ra mắt bị vỡ lở. Ánh mắt của Eunseok lúc ấy như con dao xoáy sâu vào trái tim cậu, Seunghan nhớ mình đã khó thở đến nhường nào và ngã gục xuống mặt đất ngay sau khi Eunseok rời đi.
Một lời giải thích có lẽ quá xa xỉ.
Tâm trí lơ lửng giữa những suy nghĩ triền miên, Seunghan không để ý Eunseok đã quay trở lại với bệnh án của cậu trên tay. Lần này bác sĩ không cho cậu uống thuốc nữa, vì tác dụng phụ của chúng khiến Seunghan dễ dàng ngủ đến mê man, và điều đó khá là nguy hiểm nếu không có ai bên cạnh cậu.
Như những lần cậu ngủ quên trong lúc tắm, và có thể cậu đã chết đuối nếu anh không xuất hiện và cứu cậu kịp thời.
Lần nào cũng vậy, luôn luôn là Eunseok.
Những ngày sau đó, Eunseok là người đồng hành cùng Seunghan trên con đường tìm lại một tâm hồn nguyên vẹn. Nếu buộc phải so sánh, Seunghan sẽ ví Eunseok tựa một chiếc băng urgo. Chỉ cần trên người cậu xuất hiện vệt xước nhỏ, Eunseok sẽ luôn ở đó để xoa dịu vết thương.
"Cậu cần phải kiên nhẫn, vì bệnh nhân dường như không còn khả năng tự vệ nữa. Dù là ăn uống, ngủ nghỉ hay gặp gỡ người ngoài, đều phải cẩn trọng và kiên nhẫn. Lớp phòng bị đã tổn thương nặng nề, nên hãy đối xử với bệnh nhân thật nhẹ nhàng."
Và Eunseok đã học cách kiên nhẫn như thế.
Anh sẽ ngồi cả tiếng để chọc cho Seunghan cười, đến khi cậu ăn hết chén cơm mới thôi. Seunghan cũng để Eunseok tắm cho mình, dù sự thật là cậu luôn ngại đến đỏ cả hai bên gò má. Eunseok lại trở về căn phòng đó, hát ru mỗi đêm để chắc chắn rằng Seunghan đi vào giấc ngủ mà không gặp bất cứ cơn ác mộng nào.
Một mối quan hệ kì lạ.
Tuy nhiên, những cơn hoảng loạn luôn ập đến vào những lúc Eunseok không ngờ tới.
Họ gọi vang tên của từng người, đối với Seunghan tuyệt nhiên chỉ có sự im lặng. Vài người vẫn âm thầm cô lập Seunghan trong những buổi ký tặng bằng cách bỏ qua hàng của cậu, từ chối cuộc gọi của Seunghan và liên tục chạy xe tải yêu cầu cậu rời nhóm.
Mọi thứ cứ thế tích tụ lại, và chỉ cần đợi đến khi đêm đen hạ màn, chúng sẽ hệt như lớp bong bóng mỏng manh bị dồn ép đến vỡ tan tành.
Seunghan khụy xuống sàn nhà tắm, hai tay vô lực ôm lấy đầu mặc cho Eunseok đập cửa liên tục bên ngoài.
"Em ổn mà, em không sao đâu."
"Anh tin em chứ, Eunseok?"
Anh tin em.
Anh đã tin em như vậy mà. Xin em đừng lún sâu vào thớ vực đen đúa ấy nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
misoz | toska
Fanfiction"Không một từ nào trong tiếng Anh có thể biểu hiện được tất cả sắc thái ý nghĩa của 'toska'. Theo cách nặng nề nhất, nó là nỗi đau đớn trong sâu thẳm của một chấn thương về tinh thần, mà không có nguyên do cụ thể. Nếu nói một cách nhẹ nhàng hơn, thì...