extra story (2).

448 35 3
                                    

Hong Seunghan giảm sáng đèn ngủ, cuộn mình vào chăn tiếp tục xem màn trình diễn. Pin điện thoại chỉ còn ngấp nghé vài phần trăm, khoé mắt có hơi ran rát.

Trên sân khấu chỉ có sáu người.

Seunghan khẽ nhẩm theo lời của Memories, mãi đến khi sáu thành viên xếp hàng cảm ơn khán giả, cậu mới nhận ra vị mằn mặn của nước mắt.

Cảm giác có hơi mệt mỏi, nhưng Seunghan vẫn muốn đợi thêm một chút để nhắn tin cho người kia.

Không biết đã tan làm chưa nhỉ? Năm mới sắp đến rồi.

Muốn là người đầu tiên nhắn tin cho anh.

Thật ra Seunghan chưa bao giờ nghĩ ngày cuối cùng của năm lại phải ở ký túc xá một mình, ngay cả khi cậu được thông báo rằng sẽ phải ngừng hoạt động đến hết năm nay. Trước đó vài tiếng cậu đã gọi về cho bố mẹ, nhìn thấy nụ cười của mẹ cũng giúp Seunghan được an ủi phần nào.

Dù vậy thì cậu cũng không thích cảm giác ở một mình, nhất là vào những thời khắc quan trọng như thế này.

Rất cô đơn.

Giống như chỉ cần sẩy chân một chút, sẽ ngay lập tức bị màn đêm nuốt chửng.

Ting.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khe khẽ, Seunghan thò đầu ra khỏi chăn, đưa mắt nhìn xem là ai gửi tin nhắn đến.

ㅅㅇㅅ đã gửi một tin nhắn.

Biểu tượng mặt cười quen thuộc nhảy lên phần thông báo, cả cơ thể như được hồi sinh, bao nhiêu uể oải lúc đầu phút chốc tan biến. Cậu hồi hộp ấn vào thông báo trên màn hình, trong đầu liên tục tự hỏi người nọ đã nhắn gì cho mình.

Không phải là những câu hỏi thường ngày như "Em ăn gì chưa", "Đã uống thuốc chưa", hay "Em đang cảm thấy như thế nào". Hong Seunghan gãi gãi phần tóc mai vừa được tỉa gọn gàng, có chút bối rối sau khi đọc tin nhắn của đối phương.

- Đố em biết pháo hoa đẹp nhất khi ngắm ở đâu?

Gì đây, làm sao em biết được...

Seunghan nghĩ thầm, tay vẫn chưa đặt xuống bàn phím. Cậu nhìn lên đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là bước sang năm mới, nhìn lại câu hỏi của Eunseok, Seunghan đành đáp lại bằng một emoji hình trái tim.

- Em không biết. À, hôm nay anh và mọi người đỉnh lắm, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, mọi người vất vả rồi.

Đối phương không trả lời, Seunghan nhìn hai chữ "Đã xem" nho nhỏ ở dưới cùng, thở dài một hơi rồi tắt điện thoại. Chẳng mấy chốc mà điện thoại cũng sập nguồn, Seunghan không buồn cắm sạc, ngồi trên giường yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đứng ở ban công cũng có thể thấy pháo hoa phải không?

Chắc mọi người sẽ về rất trễ.

Seunghan cảm thấy một năm vừa qua cậu thực hiện được rất nhiều ước muốn của bản thân, và cũng đánh mất không ít những điều quý giá. Những người bạn đã cũ, đến rồi đi. Nhưng cũng có những người bạn mới, đến và chọn ở lại bên cậu.

misoz | toskaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ