Phần 6: Thầm yêu đến ốm

101 7 0
                                    

"Tôi sẽ không mơ về điều đó," Severus nói, nhếch mép cười. "Trà?"

Harry lắc đầu. Chuyện này hoàn toàn không diễn ra như cậu dự tính. Có lẽ tốt nhất là cậu nên rời đi ngay bây giờ , mà không gây thêm thiệt hại nào. "Không, cám ơn. Tôi thực sự nên đi. Tôi thực sự không chắc tại sao mình lại đến đây."

Severus cau mày. "Harry, mọi chuyện ổn chứ? Gần đây em có vẻ không còn là chính mình nữa."

Harry nhún vai. "Tôi đoán là chỉ đang tìm hiểu vài thứ thôi." Cậu dừng lại. "Anh có biết bữa tối vào cuối tuần thường được coi là một cuộc hẹn hò phải không?"

"Tôi biết điều đó, vâng," Severus nói, trông không hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời giải thích của Harry. "Tuy nhiên, tôi là một người đàn ông trưởng thành. Tôi không hề ảo tưởng về ngày mai sẽ ra sao. Tôi không mong đợi tìm được tình yêu của đời mình ở giai đoạn này của cuộc đời".

"Nhưng... nếu mọi chuyện suôn sẻ," Harry nói, không thể ngăn những lời đó thoát ra khỏi môi mình. "Nếu anh thích cậu ấy , và cậu ấy rõ ràng cũng thích anh... anh có thích không? Anh biết. Làm việc gì sau đó?"

"Trái ngược với suy nghĩ thông thường, tôi không tránh khỏi tình yêu," Severus lặng lẽ nói. "Mặc dù tôi không chủ động tìm kiếm nó và cũng không mong nó tìm thấy mình, nhưng nếu tình huống đó xảy ra, tôi sẽ không chống lại nó."

Harry chậm rãi gật đầu. Đầu cậu choáng váng khi một tiếng chuông the thé vang lên trong tai cậu. "Tôi hiểu rồi."

"Nhưng, như tôi đã nói," Severus nói, giọng anh trở lại mức bình thường, "tôi không mong đợi điều gì xảy ra sau chuyện này. Chỉ là sự tò mò trí tuệ đã khiến tôi chấp nhận lời mời của Boot."

"Đúng," Harry nói. "Cậu ấy khá thông minh. Luôn luôn là. Tuyệt vời, thực sự. Ngay sau Hermione." Và sự xuất sắc là thứ mà Harry sẽ không bao giờ có được với Severus.

"Thật vậy," Severus nói. Anh lại cau mày. "Em có chắc chắn mình không bị bệnh không? Trông em hơi xanh một chút."

"Có lẽ tôi đang gặp chuyện gì đó," Harry nói nhanh. "Đã xin nghỉ ngày hôm qua nhưng tôi đoán là nó không có tác dụng mấy ."

"Tôi khuyên em nên nghỉ ngơi vào cuối tuần này. Em đang có nhiệm vụ phải không? " Harry lắc đầu, anh ấy tiếp tục với giọng điệu đầy ẩn ý, ​​"Có lẽ nếu em khỏe, thì em có thể ghé qua vào thứ Hai và tôi có thể kể cho em nghe tất cả về cuộc hẹn hò của tôi." Anh cười nhếch mép. "Tôi thậm chí sẽ không bắt em phải đặt lịch hẹn với trợ lý của tôi."

Harry nhắm mắt lại. Cậu biết trong đầu mình - Severus đang trêu chọc . Anh ấy chưa bao giờ nói như vậy về bản thân, ngay cả khi bây giờ anh ấy một người nổi tiếng. Nhưng vẫn nghe thấy những lời phát ra từ miệng anh ta khiến Harry đau lòng. Hít một hơi thật sâu, cậu mở mắt ra, đối mặt với cả ham muốn khao khát nhất và nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của mình .

"Ừ," Harry nói. "Có lẽ tôi sẽ làm điều đó."

~~*~~

Harry không buồn đi làm vào ngày hôm sau. Ngoài nỗi sợ hãi về cuộc hẹn hò của Severus và sự ghen tị với Boot, cậu còn dành gần như cả đêm để tống những thứ trong dạ dày vào toilet. Bệnh cúm này thực sự đến vào thời điểm tồi tệ nhất có thể; thật quá dễ dàng để chìm đắm trong sự tủi thân với cả đời sống tình cảm và hệ thống miễn dịch của cậu đang trong tình trạng hỗn loạn.

Cậu biết mình đã phản ứng thái quá. Khả năng Severus sẽ yêu ai đó một cách điên cuồng trong buổi hẹn hò đầu tiên là bao nhiêu, đặc biệt là với một người đàn ông mà anh ấy đã không gặp trong nhiều năm?

Tất nhiên, nếu anh ấy yêu mình , chẳng phải bây giờ anh ấy đã có ý gì đó rồi sao? Mình nhìn thấy anh ấy mọi lúc.

Harry rên rỉ và rót cho mình một tách trà khác. Ngày mai cậu sẽ đến gặp Severus và hỏi xem mọi việc diễn ra thế nào. Và, miễn là Severus không để mắt đến Boot, Harry sẽ nói cho anh ấy biết cảm giác của mình. Giá như cậu có thể vượt qua được cơn đau bụng dữ dội của mình.

Một tiếng gõ cửa vang lên và Harry nhảy dựng lên. Theo bản năng, cậu nhìn đồng hồ - còn vài phút nữa là đến bảy giờ. Có lẽ Severus đột nhiên nhận ra rằng ông yêu Harry và do đó không thể giả vờ quan tâm đến bất cứ điều gì Boot nói, và đã đến chỗ Harry để –( đang ảo tưởng) 

Harry mở cửa và thấy Ron và Hermione đang đứng trên bậc thềm trước cửa. "Ồ, xin chào" cậu nói, mở cửa cho họ vào.

Ron khịt mũi. "Tớ biết cậu cảm thấy không khỏe, nhưng chúng mình nghĩ sẽ được chào đón nồng nhiệt hơn vì đã mang súp và mọi thứ đến cho cậu ."

"Xin lỗi," Harry nói, đóng cửa lại.

"Bồ cảm thấy thế nào, Harry?" Hermione nói khi đã ở trong bếp. 

"Khá tệ," Harry nói, ngồi xuống bàn. "Nhưng 2 bọn cậu không cần phải đến đây. Đó là tối thứ Sáu. Hai người nên ra ngoài đi chơi cùng nhau."

"Đừng ngốc thế," Hermione nói, đặt một bát súp bốc khói trước mặt Harry. "Hiện tại thì bồ đã gặp Bác sĩ chưa?" Cô đặt tay lên trán cậu. "Hmm, chắc chắn là bị sốt. Tại sao bồ ra khỏi giường?"

"Hermione," Harry lẩm bẩm, đẩy tay cô ra. "Cảm ơn vì món súp, nhưng làm ơn đừng chọc tôi nữa."

Ron bật cười khi đang rót đầy tách trà cho Harry. "Hermione, hãy nghỉ ngơi đi, được không? Cậu không cần phải gặp bác sĩ mỗi khi bị cảm lạnh nhẹ."

"Người đàn ông tuần trước đã cố gắng chảy máu đến chết vì vết thương ở khuỷu tay trên sàn phòng khách," Hermione nói, ngồi xuống cạnh Harry. "Harry, ngày mai tớ lại đến, và nếu cậu không khá hơn thì tớ sẽ tự mình đưa cậu đến St Mungo."

"Mình sẽ khỏe hơn," Harry vừa nói vừa khuấy món súp của mình. "Tớ phải gặp Snape."

Ron và Hermione trao đổi một cái nhìn. "Nhìn này, Harry," Hermione nói. "Chúng tớ không muốn nhắc đến chuyện này khi cậu đang cảm thấy không khỏe, nhưng... nỗi ám ảnh mà cậu có với Snape thực sự không lành mạnh chút nào."

"Đó không phải là nỗi ám ảnh," Harry nói. "Tôi quan tâm đến Severus và hơi ghen tị khi anh ấy hẹn hò với người khác. Điều đó hoàn toàn bình thường. Ron, ngay cả cậu cũng đã nói điều đó vào ngày hôm trước."

"Nhưng cậu đang làm mình phát ốm vì chuyện đó đấy, Harry," Ron nói. "Ý tớ là, tớ biết bồ đã mắc phải một chút lỗi, nhưng tớ không thể không nghĩ rằng cậu sẽ vượt qua nó ngay bây giờ nếu bạn không bị ám ảnh bởi Snape và Boot."

"Cậu thực sự không phải là người giỏi nói chuyện" Harry nói. "Còn nhớ cậu đã tức giận thế nào khi biết Krum hôn Hermione không? Và bồ, Hermione! Bồ chính là người đã phái một đàn chim đến tấn công Ron khi phát hiện ra chuyện của cậu ấy và Lavender."

"Ồ, chuyện đó khác," Ron nói. "Chúng mình đã yêu nhau."

Harry trừng mắt nhìn anh. "Và?"

Hermione thở dài. "Không phải là chúng mình không tin rằng cậu nghĩ cậu cảm thấy như vậy, Harry –"

"Không nghĩ nữa, Hermione," Harry ngắt lời. "Tớ thực sự yêu Severus."

Cuộc sống tốt đẹp- Hp-Sevhar(full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ