Bữa tối ngoài dự kiến cuối cùng cũng kết thúc, ai lại về nhà người nấy. Mà cũng chẳng đúng lắm, vì phân nửa mạng trong bữa ăn vừa rồi là chung một nhà rồi còn gì!
Chỉ có vợ chồng Xuân Trang là ở riêng nên khi bữa ăn gần kết thúc là cũng sớm đưa nhau về tận hưởng chút thời gian ít ỏi còn lại với tổ ấm riêng rồi.
Cả cu út Xuân An nữa, các anh thì về nhà hết rồi nhưng cậu thì chưa. Vì cu út Xuân An thương người yêu lắm, nên cu út không nỡ để người yêu về một mình lúc buổi tối muộn thế này. Vả lại cu út cũng nhớ người yêu nữa, nên dính anh được lúc nào thì dính. Tóm lại là Xuân An yêu Quân Bình lắm!
"An này."
Tranh thủ tiết trời mùa thu mát mẻ, An dẫn bình đi lượn một vòng Hồ Tây trước khi hai đứa chia đôi mỗi người mỗi ngả. Ngồi trên con xe Vespa cổ của em bồ, tay ôm chặt lấy người lái, Bình bỗng dưng muốn nói điều gì đó.
"Dạ?"
"Mọi người trong gia đình vui thật đấy."
Lời nói của Bình khiến An bất giác cười một cái, trong lòng không khỏi mà thở phào nhẹ nhõm. Đôi tay cũng rất tự nhiên mà nắm lấy tay ai đó, siết chặt cái ôm của người ấy lại hơn, cậu đáp lại:
"Em vui lắm, vì bé có thể hòa nhập được với mọi người. Hôm nay mọi người vẫn là gia đình của mình em, nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi thì đó cũng sẽ là gia đình của bé."
Nghe Xuân An nói, Bình có thể rõ rệt cảm nhận được một luồng khí gas hạnh phúc đang lan tỏa trong lồng ngực. Kì thực, yêu nhau cũng tính bằng năm rồi mà Xuân An vẫn luôn khiến anh hạnh phúc như ngày đầu. Bắt đền Xuân An đấy, làm tôi mãi không dứt được.
"Ừm... Nhưng mà anh nghĩ là anh vẫn chưa thể hòa hợp được với vợ của Hải." - Bình chần chừ một lúc, nhưng rồi cũng quyết định nói ra với An.
"Thật ra anh Hiền mồm miệng như thế thôi, nhưng là người tốt lắm bé ạ. Em ở chung một nhà với anh ấy nhiều khi cũng mất kiên nhẫn lắm, bé đừng chấp nha."
"Ừ, anh cũng là đứa biết điều mà."
Bình nhỏ giọng nói, thấy biểu hiện của người yêu có vẻ không vui, Xuân An liền dỗ dành tiếp:
"Bé ơi, em bảo cái này. Đến lúc bé về ở với nhà em rồi mà ví dụ có gì xảy ra với Hiền, thì bé cố gắng nhịn xuống một chút..."
"..." - Bình im lặng.
"Một chút thôi nha, sau đó bé tìm em, xả hết lên người em, chửi em đánh em luôn cũng được. Nha?"
"..."
"Em biết Bình của em từ nhỏ đã được chiều, yêu em đã là một cái thiệt cho Bình rồi. Nhưng Bình cố gắng một chút thôi nha, giận dữ gì cứ đổ hết lên đầu em là được ạ!"
Xuân An nghiêm túc nói, chẳng hay rằng mình đã sớm xua tan đi chút làn sóng lợn cợn trong lòng người yêu mình rồi. Tâm tình của Quân Bình cũng vì lời nói của Xuân An mà tốt hơn, anh nói:
"Mà sao Hải với Hiền cưới nhau được hay vậy ta?"
Đối mặt với sự thắc mắc không có chủ đích này, cu út Xuân An thực sự cũng không biết có nên giải đáp cho người yêu mình không... Suy nghĩ một hồi, vẫn là nên nói đi thì hơn vì dù sao Bình cũng chuẩn bị sống chung dưới một mái nhà với gia đình cậu...
BẠN ĐANG ĐỌC
riize | những người nhiều chuyện
FanfictionCon đàn cháu đống thì cũng vui đấy, nhưng mà hơi mệt.