Mùa thu đã về, khắp phố phường Hà Nội giờ đây đã được bao phủ bởi sắc thu cổ kính. Là một đứa con được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, Chung Hiền yêu biết mấy cái tiết trời se se, hơi hơi lạnh lạnh chớm cuối thu đầu đông như vậy. Tưởng tượng mà xem, buổi sáng mùa thu Hà Nội mà lại đi bộ ra ngoài đầu ngõ, chén đĩa bánh giò nóng hổi kèm theo một cốc sữa đậu nành thì còn gì tuyệt vời hơn?
Nghĩ đến đã thấy mình như sắp lên thiên đường rồi.
Nhưng đó là trong suy nghĩ, là trong tưởng tượng. Còn hiện thực thì nó không đẹp như cậu nghĩ, thực tế mà nói thì cậu hoàn toàn có thể tự khoác chiếc áo vào, đi bộ ra ngoài đầu ngõ và tận hưởng một bữa sáng trong mơ, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh mẹ Xuân sáng sớm tinh mơ đã dậy đi chợ về nấu bữa sáng chu toàn cho cả nhà, cậu lại không nỡ xin mẹ bỏ bữa.
Bố với mấy ông anh trong nhà thỉnh thoảng hay nói trêu là chán cơm thèm phở, nhưng mẹ Xuân ơi, sáng nào cũng ăn phở bò tái chín con chán lắm rồi huhu... - Hiền nghĩ thầm, quay sang nhìn thằng chồng mình sáng bảnh mắt ra rồi mà vẫn còn ngáy như sấm, thằng con thì mồm rớt dãi thế kia mà càng chán hơn.
Sao cái số mình lại vớ phải nó nhỉ? Bất hạnh vl.
"Hiền ơi, Hải ơi!!"
Tiếng mẹ Xuân vọng từ dưới bếp vang lên, kéo Hiền trở lại với thực tại. Cậu đáp lại, còn thằng Hải thì khỏi đi vì nó lăn quay cu đơ ra thế kia rồi thì nghe mẹ gọi bằng niềm tin:
"Dạ."
"Hai đứa xuống ăn sáng đi còn đi làm, mẹ chuẩn bị xong rồi đây."
Rồi xong, lại chuẩn bị đến tiết mục đi xuống thưởng bát phở gia truyền của mẹ Xuân rồi đây. Hiền quay sang lay lay gọi cả Hải lớn và Hải con, Hải con thì mè nheo tí thôi nhưng cũng chịu dậy rồi, còn thằng bố thì như không có gì xảy ra, người gì mà ăn thì khỏe như trâu, ngủ thì sâu như lợn rừng. Hiền nghĩ bụng, quả này chắc dí súng bên tai chắc nó cũng chẳng biết đường mà dậy đâu.
"Hải con xuống ăn sáng với bà trước đi con, để bố gọi bố Hải dậy rồi bố xuống sau." - Đang rõ bực thằng chồng, nhưng vẫn phải quay sang vui vẻ tươi cười với thằng giống nhà nó. Đối với Hiền, cuộc sống ở nhà chồng giống như một bộ phim mà trong đó cậu là một diễn viên chính vậy.
Về phần Xuân Hải, chẳng biết hôm qua đi tiệc tùng gì với mấy anh em editor mà về rõ muộn, chó sủa inh tai ở dưới sân làm cả nhà tỉnh giấc. Đã thế lại còn say mèm, về đến nhà liền thay quần áo rồi lăn quay ra ngủ khò khò... Hiền nói nhiều rồi, chán cũng chẳng muốn nói thêm, mất công thằng Hải nó lại kêu cậu lèm bèm. Quay trở về với hiện tại, gọi mãi chồng chẳng chịu dậy, cậu định để cho nó nhịn luôn, đang định đi xuống thì bỗng nhiên có tiếng gọi ngoài cửa vọng vào:
"Hiền ơi."
Là mẹ Xuân.
"Con đây ạ." - Hiền mở cửa ra, lọt vào tầm mắt cậu bây giờ là hình ảnh mẹ Xuân dù trời đang không hề nóng, nếu không muốn nói là hơi lạnh, trán mẹ lấm tấm mồ hôi. Chắc mẹ mệt lắm, sáng toàn phải dậy từ 5h sáng để đi chợ, đi chợ về thì lại cặm cụi trong bếp. Hồi đầu mới về làm dâu, Hiền nhớ có lần cậu hỏi mẹ rằng sao mẹ không đi mua về rồi mấy bố con chỉ việc dậy ăn thôi cho tiện, thì mẹ bảo rằng: Hạnh phúc của mẹ là được nhìn thấy bố con ông Thu ăn đồ ăn bà nấu, khen đồ ăn bà nấu ngon. Hôm nào thấy bố con chúng nó ăn đồ ngoài hàng khen ngon thì mẹ lại tị.
BẠN ĐANG ĐỌC
riize | những người nhiều chuyện
FanfictionCon đàn cháu đống thì cũng vui đấy, nhưng mà hơi mệt.