Đăng giờ này có ai xem không ta
Thành chạy trong mưa đuổi theo chiếc xe màu lam đang càng lúc càng khuất sau tầm nhìn, bao nhiêu uất hận kìm nén cậu gào thét để buông bỏ hết những gì đã chịu đựng trong thời gian qua, tay cậu đấm mạnh xuống mặt đất, máu hòa cùng nước mưa trôi đi mất để lại sau đó là cái đau rát bên ngoài thể xác:
- Tại sao em lại lừa dối tôi, tại sao !!!
Cậu lớn tiếng nói vào hư không dù biết người đó sẽ không bao giờ nghe thấy. Gương mặt cậu tái xanh vì nước mưa lạnh dần thấm vào da còn vì một khoảng trống quá lớn ở trong tim khiến tâm hồn và thể xác chẳng thể nào hòa nhập lại làm một. Những bước đi từ lúc nào đã trở nên nặng nề hơn, cậu tưởng chừng như mình là một đứa trẻ vừa bị vấp ngã đang tập tễnh đứng dậy để tìm ai đó an ủi cho thân xác nhỏ bé này, giờ cậu cảm thấy cô đơn khi người mà cậu tin tưởng nhất đã rời cậu mà theo người khác, chẵng còn gì để lưu luyến, cậu nhìn đôi bàn tay đã nhăn lên do thấm nước quá lâu sau đó đi về phía trước, cảm nhận u tối và tuyệt vọng khiến người khác bị tác động bở suy nghĩ tiêu cực đang hiện rõ trong đầu. Tâm lí vô cùng nặng nề là một dấu chấm hết cho một quá trình cố gắn. Tiếng hô lớn vang lên:
- Good, đóng máy
Đó là tiếng của đạo diễn, mọi người xung quanh vỗ tay không ngừng, quả thật cảnh quay cuối cùng rất khó, chẳng một câu thoại nào có thể miêu tả hết tâm trạng của nhân vật, chỉ có Trấn Thành người đang là bảo chứng của phòng vé mới có thể làm được. Đạo diễn xúc động lao tới ôm chặt lấy Thành mà không ngừng cảm ơn, nước mắt vẫn còn động lại sau cảnh quay đó, nếu để ý kĩ chỉ cần nhìn trúng bất kì một ai cũng nhận ra họ đã khóc rất nhiều sau khi chứng kiến cậu thể hiện tài năng diễn xuất như thật. Thành nhẹ nhàng đáp lại bằng một cái ôm cho đạo diễn, dường như cậu vẫn còn chút dư vị sau vai diễn đó, trông lòng bỗng nghẹn ngào chẵng nói hết được một câu. Sau khi đi ra ngoài để cho đoàn phim quay ngoại cảnh, cậu tiếng vào phía xa nơi có rất nhiều người hậu cần đang ở đó thì âm thanh quen thuộc cất lên:
- Em lấy áo ấm đưa cho Thành khi xong cảnh nha, diễn trong mưa lâu anh sợ Thành bị cảm
- Em chuẩn bị theo lời dặn của anh rồi, anh đừng lo, ý anh Thành ra rồi
Bé trợ lí chạy đến đưa áo khoác cho cậu, cậu nhận lấy rồi cảm ơn nhưng ánh mắt vẫn dán vào ai đó đang đứng chăm chú nhìn vào màn hình quay phim, không đợi cậu hỏi, bé trợ lí nhanh nhẹn nói nhỏ vào tai cậu:
- Anh Giang dặn em mang theo đó, nói từ tối qua đến giờ hôm nay còn tự lái xe đến đây nữa, anh lo mà lại cảm ơn người ta đi khỏi cảm ơn em
Xong lại cười và chạy sang một bên. Cậu ôm chiếc áo vào lòng đúng là ấm thật nhưng nếu ôm anh thì càng ấm hơn, cậu tiến đến chỗ anh đang đứng mà ôm anh từ sau lưng, nơi giao nhau vẫn để chiếc áo khoác giữa hai người vì cậu đang ướt sợ làm bẩn áo anh. Anh có chút bất ngờ khi bị ôm từ phía sau, nhưng khỏi nói anh cũng biết đó là cậu, tay anh gõ nhẹ vào trán người kia còn không ngừng khen:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thành-Giang] CƯA ĐỖ ANH THỤ NGẦM
Historia CortaCâu chuyện được bịa ra từ trí tưởng tượng của tui, chỉ để vui và thỏa lòng yêu thích chứ không nhầm mục đích gì.Xin trân trọng cảm ơn 💪💪🙏🙏