6

90 28 6
                                    

Anh bế nó gọn hơ đi được một lúc thì cũng đã đến trường học, anh liền bước đi đến dãy mầm non để cho nó còn học nữa chứ, nó biết nó sắp xa anh rồi nên cứ cố gắng siết chặt anh trong khoảng thời gian ít ỏi này, anh bước đến lớp của nó rồi liền thả nó xuống đất, đôi chân nhỏ bé của nó với xuống để chạm vào dưới đất, anh liền ngồi xuống nói với nó.

- Vũ này, em ở lại học ngoan nhé ^^
- anh giờ phải đi học rồi, nhớ đừng khóc nha chưa...

- em biết rồi, anh Minh...
- anh đi học đi...em không khóc đâu !
- em hứa đó, móc nghéo.

- ừm ^^
- móc nghéo !
- thôi anh đi học nha...chụttt.

Anh vừa nói xong thì liền hôn lên má của nó khiến nó đờ người ra, khoảng vài giây sau nó mới thoát khỏi được nụ hôn của anh thì liền cười lên làm lộ ra vài cái răng bé xíu, anh thấy nó cười thì cũng cười lại rồi đứng dậy, nó dõi mắt theo anh liên tục không rời, anh bây giờ chỉ sợ nó khóc thôi chứ chả sợ gì cả, anh nhẹ nhàng xoay người lại rồi thở dài một hơi, anh liền bước đi từng bước chậm rãi, lần này anh bước đi thì không nghe tiếng bước chân đi theo nữa, anh liền quay đầu lại thì thấy nó vẫn đang đứng ở đó chứ không còn chạy theo để đòi anh như lúc trước nữa, nó vẫy tay chào anh, bàn tay chút xíu của nó cứ vẫy chào anh liên tục, anh liền chào nó rồi bước đi xa hơi, bàn tay của nó càng ngày càng thu lại khi anh bước đi xa, nước mắt nó lăn dài hai bên má của nó, nó chỉ đang cố gắng không đòi anh thôi chứ trong lòng của nó đang nhớ anh da diết lắm, nó muốn đi theo anh nhưng bây giờ nó phải đóng vai như một "người lớn" thật sự, nó sẽ không khóc trước mặt anh, anh bên kia không hiểu sao cũng lại nhớ nó nữa, anh ngồi nhìn bầu trời đầy mây, chắc có lẽ lúc trước anh đi nó hay đòi theo anh nhưng bây giờ nó không đòi anh nên anh cảm thấy thiếu cảm giác ấy, quay lại với nó thì nó rên khẽ rồi khóc lên vì nhớ anh, nó dùng nguyên cánh tay chùi đi đôi mắt ngập nước của nó, môi nó mím lại để tự làm giảm cơn khóc của mình, nó ngồi đấy tự dỗ mình rằng anh ra chơi sẽ qua chơi với nó thôi, tiếng trống trường vang lên ra dấu hiệu học sinh bắt đầu tiết học, anh bắt đầu lấy bài vở ra để học, còn bên nó thì vẫn ngồi đấy như người mất hồn, cơn nhớ anh của nó càng ngày càng tăng lên chứ không hề thuyên giảm khiến cho nó càng ngày càng khóc lớn hơn, miệng nó liên tục lẩm bẩm tên anh, nó ngồi bẹp đó rồi ngó nghiêng tìm kiếm hình bóng của anh mà quên mất rằng anh hiện tại đang ở trên lớp luôn, nó khóc khan cả cổ rồi ho lên vài tiếng rồi bắt đầu khóc tiếp, nước mắt nước mũi nó chảy ra liên tục, cô thấy nó ngồi ở ngoài thì liền đi ra để dắt nó vào thì thấy nó đang khóc rồi nói thầm tên của anh trong miệng liên tục, cô nó liền bế nó vào trong để rửa mặt lại cho sạch sẽ chứ để như vậy thì ướt hết áo mất, nó vịn lấy bồn rửa tay để cho cô rửa mặt cho nó, cô vừa rửa mặt mà thấy nó còn không khó nín lắm thì cũng dỗ dành cho nó nín bớt.

- anh..Minh...hức..hư..ực..hư..hư..haa...
- con muốn anh Minh...haa..ực..ưm..hư..
- ANH MINH...HƯ...HAAAA...ANH..MINH
- HỨC..HỨC..ƯM...ỰC..HƯ...ANH..MINH...

- Vũ ngoan nhé, con đừng khóc nữa.
- chút xíu nữa anh con xuống chơi với con mà !
- ngoan nín khóc, cô thương con mà !!

- hức..hức..ưm...con muốn anh Minh mà...ức..ức..hưm...
- ANH MINH...HAAA...ỨC..HƯM..ỰC...
- HAAA...HƠ...HƯ...ỰC...HAAAAAA...

[BigThái] Kẹo NgọtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ