Namjin : Cẩm Tú Cầu

50 2 0
                                    


Nước Đại Lục có bốn băng mafia khét tiếng mà ai cũng biết.Ban đầu do 1 đại lão lập ra về sau do mâu thuẫn nên chia làm bốn bang khác nhau lấy tên Tứ Thánh Thú ra làm tên.Phía Đông có Đông Phương Thanh Long lấy rồng làm biểu tượng .Phía Bắc có Bắc Phương Huyền Vũ lấy rắn làm biểu tượng.Phía Tây có Bạch Hổ Tây Phương lấy hổ làm biểu tượng.Phía Nam có Nam Phương Chu Tước lấy phượng hoàng làm biểu tượng. Có tiếng nhất trong giới là Nam Phương Chu Tước rất hưng thịnh do có Kim Nam Tuấn chủ bang lãnh đạo với tài trí khôn ngoan đã làm chủ thương trường một cách dễ dàng.Vì thế 3 bang còn lại có sự kiêng dè ít nhiều với Nam Phương Chu Tước của gã. Đương nhiên nổi trội quá cũng sẽ có thù địch vì thế 3 bang còn lại không ít lần gửi gián điệp qua thăm dò nhưng cũng chẳng qua được mắt của Nam Tuấn gã.

Kim Nam Tuấn 28 tuổi vẽ ngoài phong trần,toát lên khí tức quyền lực có chút ngột ngạt,là người nhạy bén, khôn ngoan,với đôi mắt rồng sắt lẹm nhìn vào ai cũng có cảm giác người đó bị nhìn thấu.

Trời mưa tầm tã chiếc xe của gã vẫn băng băng trên đường,đang dừng xe đợi đèn thì hắn chú ý 1 thân ảnh nhỏ nhắn đang co ro trên vệ đường đối diện.Gã hiếu kỳ dừng xe bước xuống,đưa ô ra che cho người nằm đó không bị mưa làm ướt người,ngồi xổm hỏi

- Sao lại không về nhà,trời mưa rồi

- Tôi...tôi...không còn nhà để về

Nói rồi người kia ngã gục ra làm gã hơi bất ngờ,định bỏ đi nhưng chút lương tâm trỗi dậy làm gã sai người đưa cậu về chăm sóc.

Thạc Trân mệt mỏi mở mắt,xung quanh ấm áp,cả người khô ráo.Giật mình vì thấy gã ngồi lù lù kế bên.

- Kim Thạc Trân,18 tuổi Cao Hùng,trẻ mồ côi,bỏ học năm lớp 11 ?

- Sao....sao anh biết....anh là...ai?

Cậu run rẩy thất kinh nhìn gã,Nam Tuấn không cảm xúc bỏ đi,để lại câu nói

- Nếu không còn nhà về hãy ở lại Nam Phương Chu Tước!

Từ đó cậu làm tạp dịch ở đây,ở đây cũng thật giàu có,giống như ngôi phủ lớn.Ngoài nơi bàn bạc quan trọng của bang được canh giữ nghiêm ngặt thì còn lại là các viện nhỏ,vườn hoa,hồ cá... Cậu làm tạp dịch hơn tháng rồi mà chẳng thấy gã tới thăm gì cả. Hôm nay đang lau dọn lớ ngớ làm sao đánh vỡ chiếc bình của 1 tiểu chủ trong bang,người kia rất tức giận đánh đập cậu rất tàn nhẫn.Thạc Trân gần mất nửa cái mạng liền nghe chất giọng trầm đục đêm mưa hôm đó

- Dừng lại,tha cho cậu ta đi!

Rồi lịm dần vì quá đau,lần nữa tỉnh dậy trên chiếc giường,gã vẫn kề bên

- Nay chơi liều nhỉ?

- Liều gì tôi xém chết rồi đây này ! Thôi...anh thả tôi đi đi,thà ra ngoài lao động cực nhọc còn hơn trong đây cứ bị bắt nạt !

- Ai bắt nạt cậu!

- Có nhiều người lắm..tóm lại tôi muốn rời đi

Gã trừng mắt nhìn cậu,thình lình đè chặt 2 tay cậu xuống nệm hỏi

- Nam Phương Chu Tước không phải nơi muốn đi là đi ! Nói ai bắt nạt cậu?

- Rồi...rồi...anh làm gì chứ? Tạp dịch như tôi không dám đắc tội nha ...

all about my otp and hardship Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ